Chân Tiên

Chương 107 : Hư Thiên lệnh

Ngày đăng: 19:10 20/04/20




Một viên thuốc viến hình chỉ duy trì được trong ba canh giờ, mỗi ngày Cổ Thần và Mao Vinh phi độn ba canh giờ, đi được hai ngàn dặm, thời gian còn lại tìm hoang sơn nào đó, thức ăn của hai người chính là thịt do Cổ Thần nướng, ở đâu qua đêm cũng được.



Sau khi một viên thuốc biến hình mất tác dụng, Cổ Thần phải đợi ba canh giờ nữa mới được uống viên thứ hai, như vậy thuốc mới phát huy tác dụng, bởi vậy, trừ lúc gấp rút, Cổ Thần mới uống thuốc biến hình, bình thường nghỉ ngơi ở hoang sơn, giữ nguyên khuôn mặt thật.



Liên tục như vậy mấy ngày, mọi thứ trôi qua trong yên lặng, hai người đã đi được gần vạn dặm về phía Tây Bắc, cả quãng đường, nếu không vội, Cổ Thần trừ nướng thịt, thời gian còn lại, đều dùng cho việc tu luyện. Linh khí ẩn hàm trong ngọc quỳnh tiên nhưỡng so với nguyên linh đan cực phẩm đầy đủ hơn. Uống ngọc quỳnh tiên nhưỡng xong rồi tu luyện, tu vi sẽ tăng rất nhanh.



Mao Vinh tu luyện rất ít, lúc không đi, hắn cũng chỉ uống rượu, ăn thịt, ngoài ra, sau khi biết Tiểu Bạch, ngày đều ra sức lấy lòng nó, đáng tiếc, Tiểu Bạch chẳng chịu nể mặt, chỉ hứng thú với ngọc quỳnh tiên nhưỡng của hắn, cả quãng đường, chí ít Tiểu Bạch cũng đã uống hết cả bình ngọc quỳnh tiên nhưỡng của Mao Vinh.



Hôm đó, trời đã về chiều, hai người lúc này đã bay được hơn hai ngàn dặm về hướng Bắc, dừng lại ở một hoang sơn, nổi lửa, Cổ Thần chuẩn bị nướng thịt mê hương thú.



Tiểu Bạch ngồi trên vai Cổ Thần, Mao Vinh thích thú trêu chọc Tiểu Bạch, đáng tiếc Tiểu Bạch không quan tâm đến hắn, mà nhìn miếng thịt đang nướng trên tay Cổ Thần, thèm thuồng.



- Ai da...



Đột nhiên, Mao Vinh kêu lên một tiếng.



Cổ Thần chỉ cảm thấy một cái gì đó loáng qua mặt, bụp một tiếng, Mao Vinh ngã lăn ra đất, trên mông vẫn còn nguyên một dấu chân.



Cổ Thần giật mình, liếc mắt nhìn, một đạo nhân tuổi độ tứ tuần, không biết từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh, khoái chí nhìn miếng thịt nướng trên tay Cổ Thần.



Cổ Thần nhìn đạo sĩ, trong đầu nhanh chóng xuất hiện hình ảnh người đạo sĩ kiếp trước đối chiến với Tàng Thiên Cơ, quả nhiên là một người, là sư phụ của Mao Vinh, Nam Thiên đạo nhân.



- Đạo sĩ thối, đây là cái đá thứ chín trắm chín mươi chín rồi đấy, sẽ có ngày ta trả lại hết cho ông...



Mao Vinh từ dưới đất lồm cồm bò dậy, phủi phủi mông nói.



Nam Thiên đạo nhân đã thu hết tu vi lại nên Cổ Thần không thể nhìn ra ông ta đang ở cảnh giới nào, nhưng, thần không hay quỷ không biết đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn, tu vi của Nam Thiên đạo nhân, so với Cổ Thần và Mao Vinh, cao hơn không chỉ trăm lần.



Ông ta là sư phụ của Mao Vinh, lại là ân nhân kiếp trước của mình, Cổ Thần đương nhiên tỏ ra hết sức cung kính, nói:



- Ngài là sư phụ của Mao huynh? Vãn bối Cổ Thần, chào tiền bối.



Nam Thiên đạo nhân liếc nhìn Mao Vinh rồi mỉm cười với Cổ Thần, nói:



- Tiểu tử, kĩ nghệ nướng thịt của ngươi không tệ.



Cổ Thần gật đầu nói:



- Được lọt pháp nhãn của tiền bối, vãn bối vinh hạnh vô cùng, mời tiền bối đợi một lúc, rồi cùng nhau thưởng thức!



- Ha ha... tiểu tử được lắm, biết tôn trọng người lớn, rất hợp khẩu vị ta, không tệ không tệ...



Nam Thiên đại nhân ha ha cười nói.



Thấy thần sắc Nam Thiên đạo nhân có vẻ hòa nhã, Cổ Thần cẩn thận quan sát ông ta kĩ thêm một chút. Mặc dù để râu dài nhưng sắc mặt hồng hào, có lẽ chưa đến bốn mươi tuổi, trên người khoác một bộ đạo y bát quái, tay xách hồ lô, thỉnh thoảng lại uống một ngụm, có lẽ thứ đựng trong hồ lồ này là mỹ tửu.



- Đạo sĩ thối, xem trên tay ta là cái gì đây?



Mao Vinh đứng cách xa vài trượng, thần sắc hưng phấn nói, tay cầm một chiếc bình ngọc trắng, chính là ngọc quỳnh tiên nhưỡng.



Nam Thiên đạo nhân khịt khịt mũi, rồi lại ngửi rượu trong hồ lô của mình, nói:



- Hòa thượng chết tiệt, ngươi thì có thứ gì tốt chứ?



- Hắc hắc...



Mao Vinh đắc ý cười, mở nắp bình, một mùi hương ngào ngạt bay ra, nói:



- Là ngọc quỳnh tiên nhưỡng, là mỹ tửu ngon nhất đấy.



- Ồ...


Rượu hết nửa tuần, Nam Thiên đạo nhân lên tiếng nói:



- Tiểu tử, ngươi có biết tại sao ta lại đến đây không?



Cổ Thần lắc lắc đầu, nói:



- Tiền bối mời nói.



Nam Thiên đạo nhân nhấp một ngụm tiên bất quá tam, nói:



- Bọn ta không đi cùng ngươi tới Hư Thiên Tông nữa, ngươi đi một mình đi.



- Tại sao?



Cổ Thần hỏi.



- Đạo sĩ thối đã nói vậy, chắc chắn có nguyên nhân...



Mao Vinh vừa nói hết, đột nhiên kêu lên một tiếng:



- Ây da...



Thân thể hắn bay xa vài trượng, trên mông lại thêm một vết chân, Nam Thiên đạo nhân phủi phủi ống quần, nói:



- Lúc sư phụ nói chuyện, không được nói leo.



Mao Vinh từ dưới đất bò lên, nói:



- Đây là cú đá thứ một ngàn không trăm hai mươi ba, ta ghi nhớ hết đấy, sẽ có một ngày ta trả toàn bộ lại cho ông.



Túy Tiên Lầu có không ít người đến, những tiếng nghị luận bắt đầu nổi lên, nhưng Mao Vinh không để ý, rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên hắn bị Nam Thiên đạo nhân đá ở chỗ công cộng.



Cổ Thần than thầm trong bụng, Hằng Châu Thành là một tòa thành rất lớn, Tu sĩ Thần Hải cảnh trong thành có lẽ cũng không ít. Làm ồn như vậy, nếu như làm người khác chú ý, thì rắc rối to.



Nam Thành đạo nhân chẳng để ý mấy chuyện nhỏ nhặt này, nói:



- Bởi vì quãng đường đến Hư Thiên Tông, đều bị Đế Đình phong tỏa hết.



- Tại sao?



Cổ Thần lại hỏi tiếp.



Nam Thiên đạo nhân nói:



- Bởi vì Đế Đình đã xác định, Lý Nghiêm ẩn nấp trong phạm vi này, để thể hiện sự tôn trọng của mình với Đế Đình Tàng gia, tám đại thế gia còn lại cùng Tàng gia, góp sức quản lý Đại Doanh, tất cả tông môn đều phải thần phục các tiên tu thế gia, tông môn không thần phục, đều là kẻ thù của Đế Đình. Hư Thiên Tông chính là tông môn không hành phục Đế Đình, Đế Đình đương nhiên không muốn khiến Lý Nghiêm chạy vào Hư Thiên Tông.



Cổ Thần nhíu mày, nói:



- Không lẽ vãn bối phải lén lút lẻn vào?



- Không được.



Nam Thiên đạo nhân lắc đầu nói:



- Vì Tàng Thiên Cơ đã đích thân phong tỏa đoạn đó, tiến hành tìm kiếm rải thảm, một tháng nữa, bất kể Lý Nghiêm trốn ở đâu, đều bị Tàng Thiên Cơ tìm ra.



- Tàng Thiên Cơ...



Cổ Thần lạnh giọng.