Chân Tiên

Chương 121 : Dám thắng? Cho ngươi biết tay

Ngày đăng: 19:10 20/04/20




Tỷ đấu? Khóe miệng Cổ Thần cong lên, chín mươi phần trăm trong số này đều là tu vi Tiên Thiên cảnh tầng một, đánh bại họ, quá đơn giản, cho dù vận khí không tốt, gặp phải một Tiên Thiên cảnh tầng hai, cũng không hề áp lực, tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng ba trở lên căn bản không có, có thể chạm đến cảnh giới Tiên Thiên cảnh tầng ba khi tuổi còn trẻ, hầu như đều là tư chất Tiên căn trung phẩm, sau này, đều có hi vọng đột phá tu vi Thần Hải cảnh, sớm đã trực tiếp thông qua rồi.



Giao thẻ ngọc xong, không lâu sau đã được phát lại, Cổ Thần dùng thần thức quét qua một lượt, hắn được xếp ở vị trí số ba trăm sáu mươi tám.



Đợi tất cả đệ tử báo danh nhận xong thẻ ngọc, Vô Phong nói:



- Xem kĩ số hiệu của mình, số một đấu với số hai, số ba đấu với số bốn, cứ thế mà tính, số một ngàn một trăm tám mươi lăm đấu với số một ngàn một trăm tám mươi sáu, tỷ thí có mười sân, số hiệu phân thành một đến mười, lấy số hiệu của các ngươi, chia cho hai, kết quả tính được có số cuối cùng là bao nhiêu thì tỷ thí ở sân có số hiệu đó, thứ tự tỷ thí, ưu tiên theo số hiệu.



Ba trăm sau mươi tám, chia cho hai, là một trăm tam mươi tư, số cuối là bốn, vậy là sân tỷ thí số bốn, đối thủ là số hiệu ba trăm sáu mươi bảy. Số hiệu của Cổ Thần nằm giữa, phía trước có không ít người tỷ thí.



Trên quảng trường, mỗi năm mươi trượng lại đặt một lôi đài, xếp thành hai hàng, dài khoảng hai trăm năm mươi trượng, rộng chừng trăm trượng, đối với một quảng trường rộng hơn ngàn trượng mà nói, chỉ là một khoảng đất nhỏ ở giữa mà thôi.



- Phải tỷ thí ở sân nào thì đến sân đó, tỷ thí sắp bắt đầu, ở giữa không ngắt quãng.



Vô Phong cao giọng nói.



- Ta là hai trăm chín mươi mốt, ta ở sân nào?



- Ta là bảy trăm ba mươi lăm, ta ở sân nào?



...



Không ít người quay sang nhau thì thầm trao đổi, Cổ Thần trợn mắt, xem ra ở đây có khá nhiều người dốt toán.



Nửa canh giờ sau, các đệ tử báo danh mới biết được mình phải tỷ thí ở sân nào, Cổ Thần sớm đã đến sân số bốn, người đầu tiên lên đài là đệ tử số bảy và số tám.



Bên cạnh mỗi một lôi đài đều có một tu sĩ Thần Hải cảnh làm trọng tài quan sát, năm trưởng lão áo tím, cũng đi khắp nơi để ứng phó với những nguy hiểm đột nhiên phát sinh. Giang hồ có câu, đao thương không có mắt, tu sĩ tỷ đấu còn hung hiểm hơn nhân sĩ giang hồ gấp trăm lần, rất dễ ngộ thương ngộ tử. Nếu như là đệ tử nhập môn tỷ thí với nhau, có người chết thì với đại danh của Hư Thiên Tông cũng bị tu sĩ trong thiên hạ chê cười.



Chỉ mấy giây, số tám đã bị số bảy đánh bại, số bảy giành chiến thắng, Thần Hải cảnh đệ tử lên đài nói:



- Người chiến thắng, trở thành đệ tử bổn tông, người thua cuộc, đào thải, sang bên kia nghỉ ngơi, đợi tỷ thí kết thúc, người thua cuộc sẽ có cơ hội khiêu chiến một lần với người chiến thắng, số hai mươi bảy, số hai mươi tám, lên tỷ thí...



Số bảy xuống đài, số hai mươi bảy, hai mươi tám lên đài tiếp tục tỷ thí.



Cổ Thần đứng bên dưới, tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng một tỷ đấu, trong mắt hắn chỗ nào cũng có sơ hở, nếu như hắn ra tay, chắc chắn sẽ giành thắng lợi trong nháy mắt.




- Đặng Phi, lên lôi đài, đón nhận nộ hỏa của ta đi, hừ... Những gì kiếp trước ngươi làm với ta, hôm nay ta sẽ trả hết...



Cổ Thần nhủ thầm.



Cổ Thần và Đặng Phi là nhóm thứ mười chín, số ba trăm bốn mươi bảy và ba trăm bốn mươi tám tỷ thí xong, sẽ đến lượt hai người.



Nhìn Đặng Phi, khóe miệng Cổ Thần hơi nhếch lên, mặt nửa cười nửa không, nhìn ánh mắt Cổ Thần, Đặng Phi thoáng rùng mình, sau lưng cảm thấy gờn gợn, không biết tại sao Cổ Thần nhìn hắn lại vui như vậy, hưng phấn chẳng khác gì đang nhìn con mồi săn được.



- Nghiêm cấm cố ý làm tổn thường tính mạng, tỷ thí bắt đầu...



Sau khi hai người lên lôi đài, Thần Hải cảnh đệ tử lên tiếng nói.



- Chát...



Thần Hải cảnh đệ tử vừa dứt lời, một âm thanh đanh gọn vang lên, mọi người chỉ thấy loáng một cái, trên mặt Đặng Phi đã có thêm một dấu bàn tay.



Cái gì...?



Các tu sĩ ngỡ ngàng, tu vi cùng là Tiên Thiên cảnh tầng một, vậy mà Đặng Phi đã trúng một tát? Tu sĩ Thần Hải cảnh cũng lộ vẻ kinh ngạc, tốc độ vừa rồi của Cổ Thần gần như tương đương một tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng ba, Tiên Thiên cảnh tầng một tu vi, mà lại có tốc độ của Tiên Thiên cảnh tầng ba, đúng là khiến người ta kinh ngạc.



Đặng Phi ngây người, sao hắn biết Cổ Thần nhanh như vậy? Còn chưa kịp phản ứng thì đã lĩnh trọn một tát.



Nhưng, một cái tát, chỉ là khởi đầu...



- Chát... chát... chát...



Lại mấy âm thanh đanh gọn nữa vang lên, trên mặt Đặng Phi, chỗ nào cũng có vết bàn tay, Cổ Thần hai tay linh hoạt, bất luận Đặng Phi đỡ kiểu gì cũng không thể nào tránh được bi kịch ăn tát.



Cổ Thần xuất thủ cực nhanh, nhanh đến nỗi Đặng Phi không có cả thời gian tung pháp khí, chỉ có thể không ngừng giơ tay đỡ công kích của Cổ Thần.



Chát chát chát chát chát chát...



Những cái tát liên tiếp đáp xuống mặt Đặng Phi, đánh đến nỗi Đặng Phi muốn đỡ cũng không đỡ được, cuối cùng Đặng Phi đành phải lấy hai tay che má, không dám xuất thủ nữa.