Chân Tiên
Chương 136 : Cổ Thần phản kích
Ngày đăng: 19:10 20/04/20
Hư Tử Uyên kinh ngạc liếc nhìn Cổ Thần, rõ ràng nàng cũng không tin những gì Văn Sư Hào nói, nửa tháng vừa qua, mặc dù vẫn chưa thể coi là hoàn toàn quen biết, nhưng trong mắt nàng, Cổ Thần tuyệt đối không phải loại người đó.
Trên thực tế, đúng là như vậy, Cổ Thần không chủ động đi làm mấy chuyện vớ vẩn này, nếu như không phải Hoàng Phủ Cực và Đặng Phi chủ động mò đến, hắn làm sao cố ý đi tìm chúng?
Hoàng Dược Tiên liếc nhìn Cổ Thần, ánh mắt cũng có chút dị sắc, lúc Cổ Thần mới nhập môn, Hoàng Dược Tiên đã để ý đến hắn, nên có ấn tượng rất sâu sắc. Rõ ràng ông không ngờ, tên đệ tử khốn kiếp mà Văn Sư Hào nhắc đến lại chính là Cổ Thần.
Ánh mắt Hoàng Dược Tiên dừng lại chỗ Vệ Tử Kì, hỏi:
- Tử Kì, đệ tử này nhập môn ba tháng là ngươi hướng dẫn, ngươi thử nói xem, biểu hiện của hắn thế nào?
Vệ Tử Kì liếc nhìn Cổ Thần, có chút mơ màng, nói:
- Thủ tọa sư bá, đệ tử... Đệ tử không có ấn tượng gì với hắn.
Mê hồn chi thuật của Tiểu Bạch không có hiệu quả lâu dài, nhiều lắm, chỉ là thời gian hai ba ngày, ba tháng trước, cứ ba ngày, Cổ Thần lại gọi Vệ Tử Kì đến phòng mình bảo Tiểu Bạch thi triển mê hồn kì thuật để hắn nghe theo lệnh của mình.
Bây giờ Cổ Thần và Vệ Tử Kì đã không gặp nhau gần nửa tháng, Vệ Tử Kì sớm đã tỉnh lại, chỉ có điều, lúc mê hồn, đầu óc hắn chỉ có bóng dáng Cổ Thần, bây giờ tỉnh lại, lại chẳng còn chút ấn tượng nào.
- Bảo ngươi hướng dẫn đệ tử mới là các trưởng bối tín nhiệm ngươi.
Văn Sư Hào quát:
- Xem ngươi dạy dỗ thế nào? Dạy ba tháng, mà chẳng có một chút ấn tượng? Thời gian ba tháng đó, ngươi làm những gì?
Lúc này, Hoàng Phủ Cực mới tiến lên trước một bước, nói:
- Thủ tọa sư bá, đệ tử có điều muốn nói.
- Nói...
Hoàng Dược Tiên giơ tay.
Hoàng Phủ Cực nói:
- Lúc dạy bọn đệ tử, Vệ sư huynh chỉ biết tự mình tu luyện, rất ít quản giáo bọn đệ tử, từ sáng đến tối, hiếm khi nhìn thấy bóng sáng sư huynh, Cổ sư đệ như vậy, một phần rất lớn là do lỗi của Vệ sư huynh...
- Hoàng Phủ sư đệ, ngươi ngậm máu phun người.
Vệ Tử Kì giận dữ nói, hắn không có ấn tượng gì với Cổ Thần, nhưng những chuyện khác thì nhớ rất rõ. Tôn Thường phái hắn dạy dỗ đệ tử mới, mỗi ngày hắn đều làm việc chăm chỉ, đâu có dám lười biếng?
- Vệ sư chất, tên đệ tử khốn kiếp ngươi dạy còn đang đứng đây mà ngươi còn dám cãi.
Văn Sư Hào giận dữ quát, nói:
- Thủ tọa sư huynh, Vệ sư chất lơ là nhiệm vụ, theo quy định phạt đòn tám mươi gậy.
- Hoàng Phủ sư huynh nói đúng, đệ tử có thể làm chứng.
Đặng Phi tranh thủ góp lời.
Thấy mọi mũi dùi đều chĩa về phía Vệ Tử Kì, sắc mặt Hoàng Dược Tiên cũng phủ lên một tầng sương mù, nói:
- Tử Kì lơ là nhiệm vụ dạy dỗ đệ tử mới, phạt đòn tám mươi gậy, lập tức thi hành.
- Vâng, thủ tọa...
Từ đám đệ tử canh gác hai bên điện bước ra hai người, nhất tề lên tiếng, đi về phía Vệ Tử Kì.
Vệ Tử Kì giật mình, sắc mặt chuyển sang trắng bệch, vội vàng nói:
- Thủ tọa sư bá, oan cho đệ tử, oan cho đệ tử quá... Đệ tử không có lơ là nhiệm vụ, là Văn trưởng lão muốn hại ta, sư bá...
Văn Sư Hào quát:
- Trong điện mà còn dám lớn tiếng, chẳng ra thể thống gì cả, ngươi nhập môn mười năm mà chút quy tắc này cũng không biết, chẳng trách không dạy được người khác.
Cổ Thần cười lạnh, nói:
- Chân tướng thế nào, cứ để thủ tọa sư bá phán đoán.
- Đệ tử tin những gì Cổ Thần nói.
Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo vang lên, là Hư Tử Uyên.
Thấy Cổ Thần nhìn sang phía mình, Hư Tử Uyên chỉ khẽ gật đầu, mỉm cười.
Nghe Cổ Thần nói, Hoàng Dược Tiên sớm đã đoán ra bảy tám phần, lại được Hư Tử Uyên góp lời, Hoàng Dược Tiên đã tin tưởng hoàn toàn, nói:
- Văn sư đệ, tiểu bối đệ tử tranh cãi với nhau một chút không nói làm gì, đệ thân là trưởng lão, vậy còn ra thể thống gì nữa?
- Sư huynh, đệ...
Văn Sư Hào vừa lên tiếng, Hoàng Dược Tiên đã phẩy tay, nói:
- Đệ quay về Mộc U Cốc đi, trong vòng nửa năm không được ra khỏi cốc, liệu mà kiểm điểm bản thân mình.
- Sư huynh...
- Không cần nói nữa.
Hoàng Dược Tiên giơ tay, ngăn không cho Văn Sư Hào nói nữa.
- Vâng, đa tạ sư huynh.
Mặt Văn Sư Hào sắt lại, cúi đầu buồn bã nói.
Ánh mắt Hoàng Dược Tiên dừng lại chỗ Trương Hoài, Hoàng Phủ Cực, Đặng Phi ba người, nói:
- Ba người các ngươi, một là bắt nạt đệ tử đồng môn, hơn nữa còn đánh lạc hướng quan sát, nói dối không chớp mắt, căn bản không coi bổn tọa ra gì, mỗi người phạt đòn một trăm gậy, tự kiểm điểm ba tháng, lập tức thi hành.
- Vâng... Thủ tọa.
Đệ tử canh gác tả hữu đồng thanh hét lớn, lập tức bước ra vài người, đi về phía Trương Hoài, Hoàng Phủ Cực, Đặng Phi.
Phịch... Một tiếng, Đặng Phi ngã lăn ra đất, dùng giọng nói ướt nhẹp nước mắt, hét lớn:
- Sư bá, đệ tử biết tội rồi, xin sư bá khai ân... Sau này đệ tử không dám nữa, tất cả đều là chỉ thị của Hoàng Phủ sư huynh, không liên quan gì đến đệ tử... Xin sư bá khai ân...
Hoàng Dược Tiên nhìn Đặng Phi khó chịu, nói:
- Người này phạt thêm mười gậy nữa.
Cái gì? Sắc mặt Đặng Phi chuyển sang tái mét, tim như rơi xuống nước, lạnh buốt nửa người.
Đệ tử canh gác không nói nửa lời, kéo ba người ta ngoài, tám mươi gậy của Vệ Tử Kì vẫn chưa kết thúc, rất nhanh, bên ngoài có thêm tiếng thét của Trương Hoài, Hoàng Phủ Cực, Đặng Phi.
Văn Sư Hào đã rời khỏi Bách Thảo Phong quay về Mộc U Cốc. Trừ đệ tử canh gác ra, trong điện chỉ còn lại Hoàng Dược Tiên, Cổ Thần và Hư Tử Uyên ba người.
Cổ Thần nhìn Hoàng Dược Tiên, cung kính nói:
- Đa tạ thủ tọa sư bá minh xét, trả lại sư trong sạch cho đệ tử.
Hoàng Dược Tiên nhìn Cổ Thần, mắt ánh lên một tia hứng thú, nói:
- Cổ Thần, ngươi mới có tu vi Tiên Thiên cảnh tầng hai, sao có thể đánh thắng một Tiên Thiên cảnh tứ tầng như Hoàng Phủ Cực và một Tiên Thiên cảnh tầng một như Đặng Phi, nói đi, làm thế nào?
Cổ Thần nói:
- Đệ tử là một tán tu, không giống như họ, vô lo vô nghĩ sinh trưởng trong gia tộc, đệ tử từng trải qua hai lần kì ngộ mới bước vào con đường tiên tu, mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng đã trải qua phong phong vũ vũ, luận chiến đấu, loại tu sĩ lớn lên trong sư che chở của gia tộc trưởng bối như Hoàng Phủ sư đệ, mặc dù cao hơn hai tầng, nhưng không phải đối thủ của đệ tử.