Chân Tiên

Chương 151 : Nụ hôn trong động phủ

Ngày đăng: 19:11 20/04/20




Cổ Thần và Hư Tử Uyên đi theo Hoàng Dược Tiên vào trong Bách Thảo Điện.



Bên trong Bách Thảo Điện chỉ có ba người bọn họ.



- Tiểu Uyên, con cũng biết giấu ta thật đó. Truyện Tiên Hiệp Truyện FULL



Hoàng Dược Tiên ngồi xuống ghế chủ tọa, nhất thời lên tiếng trách.



Hư Tử Uyên lộ vẻ sợ hãi, nói:



- Sư phụ, đệ tử... đệ tử nghĩ...



Không nói với Hoàng Dược Tiên là ý của Cổ Thần, nhưng Hư Tử Uyên sao có thể nói ra điều đó, nên cứ ấp úng mãi mà chưa nói hết một câu.



Cổ Thần tiến lên trước một bước, nói:



- Khởi bẩm sư bá, là đệ tử thỉnh câu sư tỷ tạm thời đứng nói cho sư bá biết.



- Tại sao?



Hoàng Dược Tiên hỏi.



Cổ Thần nói:



- Từ lúc sư tỷ phát hiện luyện đan thiên phân của đệ tử, trong lòng đệ tử đã có ý muốn được khiêu chiến với Văn trưởng lão, cho nên mới thỉnh cầu sư tỷ giấu, không để cho sư bá biết, lại có đãi ngộ đặc biệt gì, như vậy việc khiêu chiến trưởng lão, sẽ bị người khác coi là đệ tử mượn uy sư bá hiếp đáp trưởng lão.



- Lần này ngươi dựa vào thực lực bản thân, thắng Văn trưởng lão, trong lòng chắc vui lắm nhỉ?



Hoàng Dược Tiên nhìn Cổ Thần nói.



Thấy Hoàng Dược Tiên hình như có chút không vui, Cổ Thần nói:



- Đệ tử cũng muốn làm sư bá kinh hỉ với những biểu hiện của mình ở đại hội luyện đan.



- Kinh hỉ? Đúng vậy... Ngươi làm ta muốn hết hồn luôn.



Hoàng Dược Tiên nói:



- Nhưng Cổ Thần, làm người không được quá vênh váo, hôm nay ngươi khiến Văn trưởng lão mất mặt, trong lòng hắn nhất định sẽ ghi hận, hơn nữa, có mấy vị trưởng lão tương giao rất tốt với hắn, họ đều là trưởng lão Bách Thảo Phong, đắc tội với họ không tốt cho ngươi.



Cổ Thần gật đầu nói:



- Tạ sư bá chỉ dạy.



Đến đây, Hoàng Dược Tiên đột nhiên ha ha cười nói:



- Tiểu Uyên, sư phụ nuôi còn từ nhỏ đến giờ, Bách Thảo Phong xuất một thiên tài đệ tử yêu nghiệt đến cực điểm mà con lại nghe lời Cổ Thần, giấu sư phụ, thảo nào người ta đều nói con gái hướng ngoại, con cũng hướng ngoại quá rồi đấy.



Hử Tử Uyên đỏ mặt, thấy Hoàng Dược Tiên không giống như đang giận, dậm dậm chân nói:



- Sư phụ... Người không giận nữa à?



- Hắc hắc... Con lớn rồi, sư phụ không quản con được nữa.



Hoàng Dược Tiên nói xong câu này, quay sang nhìn Cổ Thần, cười nói:



- Ha ha... Bách Thảo Phong xuất một đệ tử thiên tài yêu nghiệt, ta giận sao được? Bây giờ mới biết, cũng không muộn, chậc chậc, thời gian một năm, không chỉ luyện ra đan dược thất phẩm, ngay cả loại đan dược khó như Trúc thai đan cũng luyện ra được, thiên tài kiểu này, từ thủ tọa đời thứ nhất Đan Tử tông sư đến nay chưa từng xuất hiện qua, ha ha...



Thấy Hoàng Dược Tiên tươi cười vui vẻ, Hư Tử Uyên cũng nở một nụ cười rạng rỡ.
Đúng lúc này, giọng nói Cổ Thần đột nhiên vang lên:



- Đạo hữu đã đến đây rồi, sao không ở lại chơi thêm một lát?



Cổ Thần bước ra từ mê sương của Tiểu Bạch, nếu như người này tu vi quá mạnh thì để cho hắn đi, nhưng, người này chỉ là tu vi Tiên Thiên cảnh tầng chín nên Cổ Thần quyết định lên tiếng.



Việc Cổ Thần bất ngờ lên tiếng rõ ràng khiến nhân vật áo đen giật mình, hoảng hốt nhìn ngó khắp nơi, nhưng vẫn không thấy nửa bóng người, giọng nói vừa rồi, nhân vật áo đen nhớ rõ là giọng nói của Cổ Thần.



Nhân vật áo đen cảm thấy không ổn, thân thể nhoáng một cái, lao nhanh về phía cửa động, ai ngờ, một đương kiếm cương đột nhiên xuất hiện, chém thẳng vào mặt hắn.



Đường kiếm cương này đến quá nhanh, nhân vật áo đen không kịp tránh né, trong lúc vội vã, hắn đành phải rút kiếm ra chặn, keng... một tiếng, thân thể nhân vật áo đen bị bật ngược lại phía sau mười bước, hai tay tê rần, pháp khí cực phẩm trong tay suýt chút nữa thì rơi xuống đất.



Nếu như là pháp khí thượng phẩm, nói không chừng một kiếm của Cổ Thần đã khiến nó bay khỏi tay rồi.



Kiếm cương tiêu tán, một thiếu niên đứng giữa cửa động, trên vai là một con hồ ly màu trắng, chính là Cổ Thần.



Cổ Thần hắc hắc cười, nói:



- Đạo hữu nửa đêm đến thăm, không biết có việc gì?



Nhân vật áo đen tròn mắt nhìn Cổ Thần, lúc này hắn không ẩn giấu tu vi, biểu hiện trạng thái bình thường, Tiên Thiên cảnh tầng chín, tu vi không hề thua kém nhân vật áo đen.



Hơn nữa, chỉ một kiếm mà nhân vật áo đen đã bị đánh lùi mười bước, chứng tỏ sức mạnh của Cổ Thần còn vượt xa hắn.



Không thể nghi ngờ, dù là tu sĩ Thần Hải cảnh, Cổ Thần cũng dám đọ sức mạnh, huống hồ nhân vật áo đen chỉ là tu vi Tiên Thiên cảnh tầng chín mà thôi.



Nhân vật áo đen mặt đầy vẻ kinh ngạc, nhìn Cổ Thần, sợ hãi.



Cổ Thần thấy vậy, cười nói:



- Đạo hữu cũng là người của bổn tông, đâu cần phải giấu đầu giấu đuôi? Tự bỏ khăn bịt mặt đi, đừng để ta phải đích thân động thủ.



- Hừ...



Hai mắt nhân vật áo đen ngùn ngụt lửa giận, hừ lạnh một tiếng, giơ cao trường kiếm trong tay, một đường lôi kiếm xông thẳng lên trời, ầm, lôi kiếm đột nhiên phân thành nhiều đường, lao về phía Cổ Thần.



Cổ Thần quắc mắt, là bí pháp Ẩn Kiếm Phong: Thần Kiếm Ngự Lôi chân quyết.



Cổ Thần vung tay, tung ra một tấm khiên màu đen, Chân khí tiên thiên truyền nhập, tấm khiên bạo trướng khoảng chừng một trượng lớn nhỏ, dựng đứng trước mặt Cổ Thần.



Ầm...



Lôi điện đập vào khiên, tấm khiên nhất thời nứt ra thành bốn năm mảnh, mấy đường lôi điện dừng lại một lúc, rồi lại tiếp tục lao về phía Cổ Thần.



Khóe miệng nhân vật áo đen thoáng nhếch lên, thần kiếm ngự lôi chân quyết uy lực cực đại, một đòn đánh ra ngay cả một tu sĩ tu vi Tiên Thiên tầng chín cũng không thể đỡ được.



Nhưng nhìn đường lôi điện đang ầm ầm lao đến, sắc mặt Cổ Thần vẫn không hề thay đổi, tay trái đập về phía trước, tử sắc băng diễm đột nhiên chui ra từ lòng bàn tay.



Tử diễm băng viêm càng lúc càng lớn, trong nháy mắt, cả động phủ biến thành băng động, dưới tác dụng của tử diễm băng viêm, lôi điện giống như bất động, bị băng phong.



Nhân vật áo đen tròn mắt, nhãn thần đầy vẻ khó tin, uy lực của lôi điện tương đương với một đòn do tu sĩ Trúc Thai hậu kỳ đánh ra, vậy mà bị Cổ Thần dùng tử diễm băng viêm băng phong lại?



Đương nhiên, Cổ Thần chỉ băng phong lôi điện mà thôi chứ không hề hủy diệt nó.



Lúc này, tay phải Cổ Thần nắm chặt thanh ly kiếm, chém mạnh, một đường kiếm cương bổ xuống lôi điện băng phong, lôi điện băng phong bị chém thành vô số mảnh, rơi lả tả xuống đất.



Trong nháy mắt, năng lượng tiêu tán, hóa thành hư vô.