Chân Tiên

Chương 157 : Bảo tàng siêu cấp

Ngày đăng: 19:11 20/04/20




Cười một trận, hai mắt Cổ Thần lộ ra một tia mệt mỏi, hắn nói: - Đỉnh Thiên Quyết tốt thì tốt thật, nhưng vẫn còn một điểm không bằng Linh Kình Thuấn Tức quyết, Linh Kình Thuấn Tức quyết có thể luyện được ngay cả trong lúc ngủ, hơn nữa càng luyện tinh thần càng tốt, Đỉnh Thiên Quyết luyện lâu, sẽ cảm thấy mệt mỏi.



- Nhưng Đỉnh Thiên Quyết, Linh Kình Thuấn Tức quyết đều ở trên người mình, ban ngày mình có thể luyện Đỉnh Thiên Quyết, nhanh chóng tăng trưởng tốc tu vi, ban đêm tu Linh Kình Thuấn Tức quyết, thay cho việc ngủ, tiến hành động bộ, tốc tộ tu luyện Trúc Thai kỳ so với người khác, chắc chắn nhanh hơn không ít. Cổ Thần mừng rỡ nói.



Những ngày sau đó, ban ngày Cổ Thần tu luyện Đỉnh Thiên Quyết, ban đêm tu Linh Kình Thuấn Tức quyết, không lãng phí một giây một phút nào. Tu sĩ bình thường, một ngàu có thể tu luyện ba bốn canh giờ đã là dài lắm rồi, cho dù tu sĩ bế quan thời gian tu luyện một ngày cũng không thể vượt qua sáu bảy canh giờ.



Còn Cổ Thần một ngày mười hai canh giờ trên cơ bản đều đang tu luyện, thời gian tu luyện vượt xa những tu sĩ khác, pháp lực Cổ Thần mỗi ngày đều đại trướng.



Cổ Thần mỗi ngày tu luyện Đỉnh Thiên Quyết, Linh Kình Thuấn Tức quyết, không ngừng sử dụng Phệ Linh Quyết hấp thu linh khí trong linh thạch trung phẩm, hơn nữa, hắn dùng một canh giờ luyện hóa Càn Khôn Trạc của Ma tu Tà Băng Tông.



Thời gian trôi qua như tên bắn, chớp mắt đã gần hai tháng.



Cổ Thần ở trong động phủ Dược Tiên, bế quan gần sáu tháng, thời gian đó, chỉ có Tiểu Bạch ở bên cạnh hắn. Trong thời gian Cổ Thần bế quan, Tiểu Bạch cũng liên tục uống nguyên linh đan cực phẩm, hơn nữa, dùng Phệ Linh Quyết mà Cổ Thần dạy nó, hấp thu linh khí trong linh thạch, cường hóa tu vi.



Hôm nay, cuối cùng Cổ Thần cũng đã luyện hóa xong linh lực trong Càn Khôn Trạc mà Tà Băng Tu ma tông để lại, nhanh chóng truyền ý niệm của mình vào trong đó.



Ý niệm Cổ Thần vừa vào Càn Khôn Trạc, một không gian rộng gần ngàn trượng lập tức xuất hiện trước mắt hắn.



Càn Khôn Trạc là một món pháp khí phụ trợ đặc thù, tu vi chủ nhân càng cao, không gian bên trong pháp bảo càng lớn.



Sau khi chủ nhân của Càn Khôn Trạc chết, nếu như Càn Khôn Trạc không phải là trạng thái một món pháp khí, không còn ai tiếp tục, trong vòng mấy ngày, Càn Khôn Trạc sẽ hồi phục lại trạng thái nguyên thủy, không gian bên trong hoàn toàn hủy diệt, tất cả vật phẩm trong đó cũng biến mất.



Nếu như Càn Khôn Trạc là trạng thái pháp bảo, bởi vì hàm chứa pháp lực thần thức của chủ nhân, cho nên dù chủ nhân chết không gian bên trong vẫn tiếp tục duy trì nhiều năm, pháp lực thần thức bên trong sau khi tự động tiêu tán, Càn Khôn Trạc mới hồi phục lại trạng thái nguyên thủy, đồng dạng không gian bên trong hoan toàn hủy diệt, tất cả vật phẩm đều tiêu tán.



Nếu như có người luyện hóa pháp lực thần thức trước khi nó biến mất, vậy thì không gian bên trong Càn Khôn Trạc vẫn sẽ tồn tại, hơn nữa, không gian sẽ dần dần biến hóa lớn nhỏ theo thực lực tu vi của người luyện hóa nó.



Nếu như tu vi người luyện hóa thấp hơn chủ nhân cũ, vậy thì không gian bên trong Càn Khôn Trạc sẽ dần dần biến nhỏ, nếu như tu vi của người luyện hóa cao hơn chủ nhân cũ, vậy thì không gian bên trong Càn Khôn Trạc sẽ dần dần biến lớn, nói cách khác người luyện hóa có thể khống chế không gian lớn nhỏ.



Càn Khôn Trạc của Ma tu Tà Băng Tông rộng gần ngàn trượng, so với Càn Khôn Trạc kiếp trước của Cổ Thần lớn hơn rất nhiều, Cổ Thần thầm thở dài một tiếng: Thì ra tu vi của Ma tu Tà Băng Tông đã đạt đến Mệnh Tuyền cảnh Minh Khiếu kỳ. Cảnh giới này ngay cả kiếp trước Cổ Thần cũng không thể đạt được.


Đặt xong tên cho đôi găng pháp khí cực phẩm, Cổ Thần kết thúc thời gian bế quan, mở phong ấn động phủ, hắn bắt đầu bế quan từ đầu tháng tư, bây giờ đã là đầu tháng mười, sáu tháng đã trôi qua.



Cổ Thần bước ra ngoài Động phủ Dược tiên, tâm trạng vô cùng thoải mái, nhìn về phía Tử Tâm tiểu trúc của Hư Tử Uyên, cũng không biết sư tỷ đã xuất quan hay chưa?



Nâng tu vi triển hiện lên Tiên Thiên cảnh tầng chín, Cổ Thần tung pháp khí, ngự khí phi hành, hóa thành một đường hào mang, nhanh chóng phi độn đến Tử Tâm tiểu trúc.



Tử Tâm tiểu trúc vẫn đóng cửa. Cổ Thần dùng thần thức quan sát, bốn phía đều hạ cấm chế, xem ra sư tỷ vẫn còn đang bế quan.



Độn quang lại lóe, Cổ Thần rời khỏi Tử Tâm tiểu trúc, bay về phía Bách Thảo Điện.



Hoàng Dược Tiên không có trong điện mà đang ở khu hậu điện, Cổ Thần thân là đệ tử thân truyền đương nhiên không cần đợi ở Bách Thảo Điện, mà trực tiếp đi vào hậu điện tìm Hoàng Dược Tiên. Truyện Tiên Hiệp Truyện FULL



- Đệ tử Cổ Thần bế quan hoàn tất, đến đây bái kiến sư phụ. Cổ Thần cung kính đứng trước cửa, hai tay chắp lại cao giọng nói.



Kẹt...



Cửa phòng mở ra, Hoàng Dược Tiên râu tóc bạc phơ lập tức xuất hiện trước cửa, mắt đầy vẻ kinh hỉ, lại vừa kinh ngạc nói: - Cổ Thần, cuối cùng ngươi cũng luyện thành đan dược bát phẩm hồn nguyên đan?



Cổ Thần gật đầu nói: - Đệ tử bế quan nửa năm, ngày nào cũng suy nghĩ, sau đó mới thử, cuối cùng luyện thành công hồn nguyên đan.



Nói đoạn, Cổ Thần giơ tay, một hộp đan dược xuất hiện trong tay, mở hộp đan dược, bên trong là một viên thanh quang đan dược âm u, chính là đan dược bát phẩm hồn nguyên đan, có thể tăng nhanh quá trình Dẫn Hồn.



Trước khi bế quan, Cổ Thần lấy danh nghĩa bế quan luyện dược, cho nên Hoàng Dược Tiên cung cấp cho hắn một số nguyên liệu cần thiết luyện hồn nguyên đan, bây giờ Cổ Thần đưa ra hồn nguyên đan đủ chứng minh hắn đã luyện ra đan dược bát phẩm là một đan dược sư bát phẩm.



- Tốt, tốt, tốt... Thành tựu đệ tử càng cao, sư phụ càng mừng, Hoàng Dược Tiên hài lòng nói: - Cổ Thần, thiên phú luyện đan của ngươi từ cổ chí kim, e rằng chỉ có thái thượng cổ tiên tôn "Thái" mới có thể sánh được. Ha ha... Có thể thu nhận ngươi làm đệ tử đúng là vinh hạnh của sư phụ, không lâu nữa bản lĩnh của sư phụ, ngươi sẽ học được toàn bộ, ha ha.... Đến lúc đó sư phụ cũng không bằng được ngươi.



Cổ Thần cúi đầu nói: - Đệ tử học nhanh đều là vì sư phụ, sư tỷ tận tâm truyền thụ. Nếu như không có sư phụ, sư tỷ hướng dẫn, Cổ Thần sao biết luyện đan chi thuật? Đối với đệ tử, sư phụ sư tỷ ân trọng như núi, đời này kiếp này đệ tử đều không dám quên.