Chân Tiên
Chương 166 : Một phù nổ bay
Ngày đăng: 19:11 20/04/20
Hư Tử Uyên hai mày nhíu chặt, trong lòng như có lửa đốt, tim đập loạn xạ, không biết Cổ Thần đang làm gì, sao vừa lên đài đã ngồi ngay xuống, trong lòng lo lắng vô cùng.
Trên binh đài, Hoàng Dược Tiên cũng phải nghi hoặc nhìn Cổ Thần, không biết hắn định làm gì, mặc dù Cổ Thần cũng đột phá đến Tu vi Trúc Thai kỳ, nhưng Hoàng Phủ Hạo là Trúc Thai trung kỳ, sao có thể xem thường như vậy được? Phải chủ động tấn công mới đúng, ai lại để đối phương phóng xuất loại quyết pháp có công kích lực cực cường như Thần Lôi Ngự Kiếm chân quyết?
Tông chủ Vô Thủy, thủ tọa các mạch, các vị trưởng lão, không ai là không vươn dài cổ chờ xem Cổ Thần rốt cục định làm gì. Ai không biết thì lại tưởng Cổ Thần bị điên, ngồi trên đất nghịch bùn, đại não tuyệt đối không xứng được gọi là não người.
- Ha ha, Hoàng Phủ sư huynh uy vũ, Hoàng Phủ sư huynh là đệ nhất ngũ mạch, Cổ Thần bị vương bá chi khí của Hoàng Phủ sư huynh làm cho sợ rồi, ha ha, ai lại ngồi trên đất nghịch như vậy.
- Ha ha...
Nhất thời, một đệ tử Ẩn Kiếm Phong ha ha cười lớn.
Não người rất thần kì, chính vì vậy có người dùng não sáng tạo ra những thứ thần kì, nhưng cũng có người dùng não để phán đoán những thông tin ngớ ngẩn như con người không thông minh bằng con heo.
Nhưng việc người này hét lên, không bị quá nhiều người tỏ thái độ khinh bỉ mà ngược lại, không ít người còn hùa vào rống lên:
- Hoàng Phủ sư huynh, đệ nhất ngũ mạch, Hoàng Phủ sư huynh, vương bá chi khí...
Nghe những tiếng hò reo dưới lôi đài, khóe miệng Hoàng Phủ Hạo càng nhếch cao hơn, nhìn Cổ Thần, ánh mắt đầy vẻ khinh miệt, quát:
- Cút xuống đài cho ta...
Nói đoạn, Dẫn Lôi Kiếm trong tay chém mạnh, một đường lôi điện dài mấy chục trượng quét mạnh xuống người Cổ Thần.
Đúng lúc này, từ tay Cổ Thần đột nhiên bay ra một tấm bùa chú, chớp mắt bùa chú hóa thành một đường lôi quang, đường lôi quang này so với dẫn động thiên lôi của Hoàng Phủ Hạo còn sáng chói hơn mười lần. Mặc dù đường lôi quang chỉ lớn chừng một trượng, nhưng bất cứ ai cũng có thể cảm nhận điều đó.
Đường thiên lôi đánh trúng đan đỉnh trên đỉnh đầu Cổ Thần, phát ra một tiếng động lớn như trời long đất lở. Nhưng đan đỉnh trên đầu Cổ Thần vẫn không hề suy chuyển bình yên vô sự chặn đứng đường thiên lôi.
Thiên lôi sau khi đánh trúng, năng lượng tiêu biến, biến mất không chút dấu vết.
Cổ Thần đứng trên lôi đài, nhìn khắp bốn phía, đầu ngẩng cao thể hiện uy phong của người chiến thắng.
Cả quảng trường lặng ngắt như tờ.
Chấn động... Tất cả mọi người đều bị chấn động.
Điều khiến họ chấn động không phải là việc Cổ Thần đỡ được đường thiên lôi dài mấy chục trượng, mà là Cổ Thần đã để lộ ra Tu vi Trúc Thai kỳ của mình. Đan đỉnh trên đỉnh đầu hắn chính là một món pháp bảo phòng ngự hạ phẩm, nếu không phải là pháp bảo phòng ngự, cho dù là pháp khí phòng ngự cực phẩm, sau khi chống chọi với thiên lôi cũng không thể còn nguyên vẹn như vậy.
Các trưởng lão ngây ra... Các đệ tử cũng ngây ra.
Nhất là đám đệ tử lúc nãy vừa hô "Hoàng phủ sư huynh, đệ nhất ngũ mạch, Hoàng Phủ sư huynh, vương bá chi khí" lúc này không khác gì tự vả vào mặt mình, hai má nóng bừng, ánh mắt vô thần, đầu óc trống rỗng.
Hoàng Phủ Hạo, kẻ mà họ coi như thần tượng, chưa kịp nhìn rõ mặt Cổ Thần đã bị hắn đánh bay khỏi đài, đúng là một kết cục không sao hiểu nổi.
Đám nữ đệ tử lúc nãy còn hưng phấn hét Hoàng Phủ sư huynh, hận không thể lấy thân báo đáp bây giờ lại đang nhìn Cổ Thần, mắt lấp lánh sao hồng, thì ra... Đây mới chính là cường giả thực sự, không nhất định phải quá huênh hoang, rất có thể là những đệ tử bình thường, thường ngày không thích thể hiện, đợi đến thời điểm quan trọng rồi mới bạo phát.
Hoàng Dược Tiên vuốt râu, hắc hắc cười, mặc dù nói Cổ Thần chỉ có tu vi Trúc Thai sơ kỳ, nhưng bất luận tu vi của hắn thế nào, lúc này hắn vẫn bình thản đứng trên đài, còn Hoàng Phủ Hạo lại bị hộc mau ngã xuống.
Đệ nhất ngũ mạch... Vinh dự này từ lúc Bách Thảo Phong bắt đầu đến nay chưa bao giờ xuất hiện qua. Chuyện Bách Thảo Phong vốn tinh luyện đan thuật khi luận tu vi sao có thể áp đảo tứ mạch chuyên tinh tu luyện còn lại?