Chân Tiên

Chương 184 : Bạch y Ngô Tinh (1+2)

Ngày đăng: 19:11 20/04/20




Tiểu Bạch giơ hai tay lên, nhìn trái, nhìn phải, nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn lộ nụ cười, hai bước đã chạy tới trước mặt Cổ Thần, tay đặt lên đầu vai Cổ Thần. Cổ Thần hài lòng cười nói:



- Tiểu Bạch tiến hóa, Tiểu Bạch rốt cuộc cũng tiến hóa, ha ha....



Cổ Thần ôm lấy eo Tiểu Bạch kéo nàng xuống rồi nói:



- Ngươi hiện tại là người không phải hồ ly, là người, không thể lại đứng trên vai ta được nữa.



Tiểu Bạch nhất thời lắc đầu, hai tay ôm lấy Cổ Thần liều mạng nói:



- Tiểu Bạch thích ngồi trên đầu Cổ Thần, cũng thích ngồi trên vai Cổ Thần.



Từ những động tác của Tiểu Bạch có thể thấy hồ tộc trời sinh thiên phú nữ tính.



Cổ Thần nhăn nhó nói:



- Từ hôm nay trở đi ngươi sẽ phải thay đổi thói quen cũ, ngươi nếu đã hóa thành hình người. Ta là nam, ngươi là nữ, tự nhiên cần phải bảo trì khoảng cách nhất định.



Tiểu Bạch nháy mắt mấy cái rồi nói:



- Tiểu Bạch chỉ muốn là hồ ly a!



Cổ Thần im lặng một hồi rồi nói:



- Theo ta thấy ngươi đã trở thành người rồi.



Tiểu Bạch hai mắt rưng rưng nói:



- Tiểu Bạch còn muốn tiếp tục làm hồ ly a.



Nói xong một làn sương trắng tỏa ra, Tiểu Bạch lại biến thành một tiểu bạch hồ, sau đó nó liền nhảy lên đầu vai Cổ Thần nói:



- Như vầy Tiểu Bạch không phải là có thể lại được ngồi trên đầu, trên vai Cổ Thần sao?



Cổ Thần nhún vai biểu thị bất lực.



- Hì hì vai Cổ Thần thật thoải mái.



Tiểu Bạch vui mừng nói.



Cổ Thần liếc mắt nhìn Tiểu Bạch nhưng cũng chỉ có thể mặc cho Tiểu Bạch muốn làm gì thì làm.



Tiểu Bạch vừa mới biến hóa, toàn bộ sự chú ý của hắn đều tập trung trên người nàng. Hiện tại lúc này ánh mắt của hắn cũng chuyển dời đến thi thể Kim Sư thú.



Kim giáp của Kim Sư thú nay có thể chống lại được một hai lần công kích của pháp bảo hạ phẩm. Lực phòng ngự rất mạnh, nếu luyện chế nhuyễn giáp quả thực rất tốt.



Quý giá nhất chính là mấy kim nha của Kim Sư thú và tứ trảo của nó. Ngay cả pháp bảo trung phẩm cũng có thể chống đỡ. Ngày sau luyện ra pháp bảo, chí ít cũng có thể bồi luyện được trung phẩm trở lên, là tài liệu luyện khí vô cùng trân quý.



Cổ Thần không lãng phí, hắn thu hết lân giáp của Kim Sư thú cùng với cự trảo, kim nha vào trong Càn Khôn Trạc, lúc này mới tiếp tục đi vào trong thông đạo cửa băng.



Đi qua cửa băng, hiện giờ thông đạo không còn chỉ là cương thạch mà toàn bộ đều là bạch băng kỳ hàn không gì sánh được. Trách không được Kim Sư thú đối với Tử Diễm Băng Viêm của Cổ Thần lại có thể miễm dịch. Cho dù là ai sống lâu tại một địa phương lạnh giá như vậy thì cho dù ngây ngốc đi chăng nữa cũng không còn sợ hàn khí.



Tường, nền, đỉnh thông đạo đều do bạch băng kết thành, trên đỉnh còn có sương trắng lơ lửng, dày đặc.



Thông đạo này thẳng tắp về phía trước, bất quá sương trắng có ở khắp mọi nơi, mắt thường không thể nào nhìn quá được mười trượng. Cổ Thần dùng thần thức điều tra một phen mới biết được thần thức ở đây cũng bị hạn chế không thể nào dò xét quá ba trượng, không thể nào kéo dài thêm được nữa. Còn không cả bằng dùng mắt thường mà quan sát.



- Nơi này có chút kỳ quái.



Cổ Thần dừng lại nhìn sương trắng phía trước nói.
Thấy Ngô Tinh biểu tình có chút kỳ quái, Cổ Thần nhất thời cảm thấy không ổn nói:



- Lẽ nào? Không thể rời khỏi sao?



- Ha ha......



Ngô Tinh cười nói:



- Ta lúc vừa mới vào đây cũng đã nghĩ rời khỏi. Thế nhưng nghĩ tới nghĩ lui... Không biết đã nghĩ bao lâu, nhưng ta không thể nào tìm được lối ra, cuối cùng thì ta cũng ở đây tới giờ, quen rồi.



- Cổ Thần còn có việc phải làm, ai muốn ở đây tạo thói quen ngây ngốc cơ chứ.



Tiểu Bạch ở trên vai Cổ Thần nói.



Ánh mắt Ngô Tinh rơi trên người Tiểu Bạch, ánh mắt lộ ra một tia kỳ quái nói:



- Mê Thiên Hồ, ngươi cũng nghĩ rằng có thể đi ra ngoài sao?



- Vì sao?



Tiểu Bạch hỏi.



Ngô Tinh nhún vai, ánh mắt nhìn Cổ Thần và Tiểu Bạch nói:



- Các ngươi lẽ nào không thấy nơi này chính là một nhà giam.



- Nhà giam?



Cổ Thần cùng Tiểu Bạch cùng kêu lên cả kinh nói.



Ngô Tinh lãnh đạm nói:



- Nếu như không phải là nhà gian thì ta sao lại chịu ở trong này lâu như vậy? Lúc đầu ta nghĩ người của Cực Băng Tông không lâu sau sẽ tới đây, nhưng cuối cùng lại không thấy đâu, có khả năng đã quên mất lão tử ta ở đây rồi



- Cực Băng Tông?



Ngô Tinh nói khiến Cổ Thần kinh ngạc.



Cực Băng Tông là một trong những tông môn thượng cổ, thực lực vô cùng mạnh mẽ, tại một đoạn thời gian có thể so sánh với tam đại thánh địa. Trong Cực Băng Tông cao thủ vô số, uy danh vang vọng Cổ Hoang đại lục. Cuối thời kỳ thượng cổ, theo chư tử bách thánh biến mất thì Cực Băng Tông cũng biến mất một cao thủ đứng đầu. Các tu sĩ trong tông lúc này chi làm hai phái, Cực Băng Tông cũng vì như thế mà chia làm hai.



Băng Thần Tông và Tà Băng Tông chính là hai phái chi nhánh tách ra từ Cực Băng Tông. Tuy rằng pháp quyết, công pháp gần nhau nhưng một bên hướng chính đạo, một bên hướng ma đạo. Quả thực là hai con đường khác nhau.



Cổ Thần nhìn Ngô Tinh, nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt. Trong mắt hắn không ngừng kinh ngạc. Thời gian Cực Băng Tông tồn tại cho đến nay đã rất lâu rất lâu. Ngô Tinh đã xuất hiện tại thời đại đó, chẳng phải nói người này đã sống ngoài vạn năm rồi sao.



Cổ Thần hít một ngụm khí lạnh, tu vi người này rất có thể là Độ Hư cảnh.



Thấy ánh mắt kinh ngạc của Cổ Thần, Ngô Tinh kỳ quái nhìn Cổ Thần nói:



- Có vấn đề gì sao?



Cổ Thần hỏi:



- Ngươi thật không nhớ rõ ngươi đã ở chỗ này qua bao nhiêu năm sao.



Ngô Tinh mỉm cười nói:



- Làm sao tính toán một năm lại một năm, ai, có lẽ cũng chỉ mới mấy trăm năm hay hơn nghìn năm!