Chân Tiên
Chương 194 : Một đường loạn chiến (1+2)
Ngày đăng: 19:11 20/04/20
Nghìn năm trước tam tộc đại chiến chỉ vì tranh đoạt một Chiến Thần Lệnh giả như vậy, đồng thời tu sĩ Độ Hư cảnh cũng bởi vì vậy mà ngã xuống không ít, thế nhưng kết quả không người nào phân biệt được Chiến Thần Lệnh là thực hay giả, dục vọng của tu sĩ so với con người thường quả nhiên mạnh mẽ hơn trăm lần, nghìn lần.
Đột nhiên, một tu sĩ Tàng gia có tu vi Dẫn Hồn hậu kỳ ha ha cười nói:
- Mông Khải Vân, Vu Dạ Ương, tam đại Đế Đình Đại Doanh, Đại Mông, Đại Ly chúng ta liên thủ, trước tiên tiêu diệt toàn bộ đám người còn lại, sau đó tranh đoạt Chiến Thần Lệnh bằng bản lĩnh, thế nào?
Hãi gã tu sĩ đứng đầu Băng Thần Tông, Thần Vu Tông khẽ nhúc nhích thân thể, nhìn tình huống này, chính là hai người Mông Khải Vân và Vu Dạ Ương.
Mông Khải Vân là một nam tu năm nay chừng quá ba mươi tuổi, Vu Dạ Ương thì từ đầu tới chân thuần một màu đen, nhìn không ra tuổi tác, tướng mạo, thậm chí là giới tính.
Mông Khải Vân hừ lạnh một tiếng nói:
- Tàng Mục Bắc, ai không nhìn ra được nơi này chỉ có Tàng gia các ngươi có thực lực mạnh nhất, hắc hắc… Các vị đạo hữu, ta nghĩ chúng ta nên liên thủ tiêu diệt Tàng gia trước, Chiến Thần Lệnh thuộc về phương nào bằng vào bản lãnh.
Nghe lời nói của Mông Khải Vân, tu sĩ Thi Hồn Tông và Huyền Âm Tông đều nhất tề gật đầu, mặt có dị sắc, hiển nhiên là tán thành.
Bất quá Hư Thiên Tông bởi vì là kẻ thù truyền kiếp với Băng Thần Tông, đối với Mông Khải Vân tất nhiên vô cùng khinh bỉ.
Tàng Mục Bắc rõ ràng là tu sĩ thủ lĩnh Tàng gia, nghe vậy không hề tức giận, cười hắc hắc, ánh mắt đảo qua rơi vào chúng tu sĩ Thần Vu Tông, nói:
- Vu Dạ Ương, Mông gia muốn chọn con đường ngu xuẩn, Vu gia các ngươi thì sao đây?
- Thần Vu Tông nguyện cùng tiến lui với Tàng gia.
Một thanh âm nữ tử mềm mại trong trẻo từ trong trường bào đen kịt phát ra, Vu Dạ Ương kia chính là một nữ tu.
- Ha ha…
Tàng Mục Bắc cười lớn một tiếng, ánh mắt nhìn lướt qua chúng tu sĩ, nói:
- Có Thần Vu Tông các ngươi liên thủ, dám đạo chích nho nhỏ này có gì nhảy nhót được? Vu Dạ Ương, các ngươi chỉ cần để ý đối phó với đám người Mông gia là được, số còn lại Tàng gia chúng ta lo liệu.
Khẩu khí thật lớn, mọi người vừa nghe đều vô cùng phẫn nộ, Tàng Mục Bắc dĩ nhiên không để Hư Thiên Tông, Huyền Âm Tông, Thi Hồn Tông vào trong mắt. Phải biết rằng, ba đại tiên tông tổng cộng hai có tới sáu tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ, mà Tàng gia chỉ có ba người.
Đối với sắc mặt giận dữ của mọi người, Tàng Mục Bắc thu vào trong mắt vô cùng thỏa mãn, đổi thủ nổi giận nói rõ đả kích của hắn đã có tác dụng rồi.
Toàn bộ phong ấn lung lay sắp đổ, mắt thấy sẽ bị tan vỡ.
Một kích của thần kiếm bảo phù còn chưa đủ, kiếm cương thoáng lờ mờ một ít, thế nhưng quang mang vẫn vô cùng chói mắt, lại tiếp tục một hướng về phía phong ấn sóng gợn trong suốt đâm mạnh…
Ầm một tiếng nổ, thần kiếm bảo phù liên tục phát sinh hai lần công kích, uy lực vô hạn tiếp cận với tu sĩ Bồi Nguyên kỳ dùng toàn lực, phong ấn sóng gợn trong suốt vốn đã sớm bị chúng tu sĩ Tàng gia tổn thương tới căn cơ, hiện tại bị thần kiếm bảo phù liên tiếp oanh kích hai lần, nhất thời bị nghiền nát, trong sát na biến mất không còn bóng dáng. Phong ấn vừa mất, thi thể của tông chủ Tà Băng Tông trực tiếp bại lộ trước mắt mọi người, ánh mắt mọi người nhất tề tập trung nhìn chằm chằm, trong mắt tràn đầy vẻ tham lam, đương nhiên ánh mắt của bọn họ không phải nhìn vào thi thể tông chủ Tà Băng Tông, mà là lệnh bài cổ phác treo bên hông đối phương.
Một đạo bóng đen nhanh như thiểm điện nhảy lên lao về phía Chiến Thần Lệnh, người này từ đầu tới chân hoàn toàn là màu đen, toàn bộ thân thể bị bao phủ trong hắc bào, chính là một trong hai tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ của Thần Vu Tông.
Hai hàng lông mày của Tàng Mục Bắc dựng thẳng, nhất thời giận dữ, quát lớn:
- Ngăn cản hắn…
Hai gã tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ của Tàng gia nhất thời phóng ra pháp bảo, oanh kích về phía đạo bóng đen, Tàng Mục Bắc thì trực tiếp xông lên chộp lấy Chiến Thần Lệnh.
Chiến Thần Lệnh hiển lộ trước mắt mọi người, Đại Doanh Tàng gia và Thần Vu Tông đã sớm có ước định, nhưng hiện tại biến mất không còn chút bóng dáng nào.
Giờ khắc này, có tu sĩ phương nào nhìn vào Chiến Thần Lệnh kia, ánh mắt không hiện ra vẻ tham lam?
Trong sát na tu sĩ Băng Thần Tông, Huyền Âm Tông, Hư Thiên Tông nhất tề lao tới Chiến Thần Lệnh mà chúng tu sĩ Thi Hồn Tông, kể cả chúng tu sĩ Tàng gia cùng nhau chắn phía trước chúng tu sĩ.
Khóe miệng Cổ Thần vểnh lên, Chiến Thần Lệnh vừa ra mọi người lập tức tranh đoạt, nhiều tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ như vậy, không sợ bọn họ không liều mạng, một hồi loạn chiến diễn ra, chung quy sẽ có người ngã xuống.
- Sư tỷ, đi theo ta.
Cổ Thần nắm lấy bàn tay Hư Tử Uyên, giống như thiểm điện chuyển hướng, vòng qua trung tâm chiến trường, chạy sang phía bên phải hướng về phía phòng luyện đan phía sau đại điện.
Lúc này ánh mắt mọi người đều bị Chiến Thần Lệnh hấp dẫn, căn bản không một ai lưu ý tới việc Cổ Thần và Hư Tử Uyên rời đi. Bất quá có một người luôn luôn tập trung tâm tư trên người Cổ Thần, đột nhiên thấy hắn cầm tay Hư Tử Uyên lặng lẽ chạy đi, Vân Tuyết nhất thời hô lên:
- Cổ Thần, ngươi muốn đi đâu.
Nói xong thân thể Vân Tuyết nhoáng lên, nhất thời bỏ qua Bạch Ngọc Tiên đuổi theo phía sau Cổ Thần.
Thanh âm của Vân Tuyết không lớn, thế nhưng lúc này không có ai nói lời nào, tự nhiên thanh âm của nàng bị không ít tu sĩ nghe vào trong tay, bất quá đại bộ phận tu sĩ chỉ quét mắt nhìn qua Cổ Thần, chiến đấu không hề dừng lại. Đối với bọn họ mà nói, Cổ Thần đi hay lưu lại căn bản không liên quan tới bọn họ, Chiến Thần Lệnh mới là mục tiêu tranh đoạt. Thế nhưng, có mấy người nhìn Cổ Thần, ánh mắt lưu ý, ví dụ như Lỗ Ngân Hùng, ví dụ như Bạch Ngọc Tiên, ví dụ như Vô Chân… Loạn chiến cùng nhau, Lỗ Ngân Hùng bị hai tu sĩ khác công kích, nhất thời quên mất sự tồn tại của Cổ Thần, lúc này đột nhiên chú ý tới Cổ Thần, sát ý trong mắt bùng phát mạnh mẽ.