Chân Tiên

Chương 206 : Đạp lập hư không

Ngày đăng: 19:11 20/04/20




Thiên Huyền Tử có bao nhiêu suy nghĩ, vẻ chột dạ hiện rõ trên mặt, nói:



- Vô Thủy đạo hữu, việc này không thể nghe một bên nói, để ta hỏi mọi chuyện rõ ràng.



Nói xong, Thiên Huyền Tủ chuyển sang Bạch Ngọc Tiên và Nam Cung Thất hỏi:



- Vừa rồi Vô Chân sư diệt nói chính là sự thực?



Thiên Huyền Tử đưa lừng về phía mọi người Hư Thiên Tông, con mắt nháy nháy với hai người, ra hiệu rất rõ.



Bạch Ngọc Tiên còn chưa hiểu ra cái gì, Nam Cung Thất đã hiểu ngầm, nói:



- Bẩm tông chủ, đó chỉ là lời nói bậy.



- Vì sao?



Khóe môi Thiên Huyền Tử vểnh lên hỏi.



Nam Cung Thất nói:



- Lúc đó chúng ta bị Tàng gia, Thi Hồn Tôn, Thần Vu Tông vây khốn, là Lục sư huynh liều mình giúp ta và Bạch sư điệt chạy trốn ra ngoài, mấy người Hư Thiên Tông bị vây khốn tại chỗ, sau khi ta và Bạch sư điệt chạy thoát không còn biết tình huống sau đó như thế nào, nếu như bọn họ bình yên đi ra mà Lục sư huynh lại không thấy hình bóng, kết quả ra sao ta có thể suy đoán được vài phần.



- Nói…



Thiên Huyền Tử một lần nữa gật đầu.



Nam Cung Thất nói:



- Nhất định là Lục sư huynh liều mình kéo chân tu sĩ Tàng gia cùng ba thế lực lớn, như vậy mấy người Hư Thiên Tông mới có thể thoát đi, bọn họ không biết báo ân, ngược lại còn nói xấu bản tông, thực sự ghê tởm.



- Làm thế nào thấy rõ?
Yên tĩnh, không có bất cứ người nào mở miệng nói, trong đầu đều có tưởng tượng hình ảnh theo như lời của Vô Chân, một tu sĩ Trúc Thai hậu kỳ liên tục đánh chết năm tên tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ, đây là hình ảnh như thế nào?



Đúng lúc này, trên bầu trời đột nhiên vang lên một đạo trọng âm:



- Ai là Cổ Thần? Mang mạng tới chôn cùng tu sĩ Tàng gia ta.



Vừa dứt lời, một đầu thanh long từ phương hướng tay bắn phóng tới cực nhanh, đỉnh đầu thanh long có một người đang đứng, đầu đội ngọc kim quan, mặc tử long bào, thắt lưng mà bạch ngọc long bội, chân đi giày thanh long.



Người này chính là thái tử Đế Đình Đại Doanh, Tàng Thiên Cơ.



Người chưa tới, tiếng đã tới trước, chưởng theo sau.



Một đạo chưởng cương thật lớn đột nhiên từ chân trời xuất hiện, trong nháy mắt hóa thành nghìn trượng, vỗ xuống chúng tu sĩ trên mặt đất.



Sắc mặt Vô Thủy và Thiên Huyền Tử biến đổi, nhất tề xuất thủ, hai người nhấc tay lên cao, hóa thành một quang tráo pháp lực phương viên hơn mười trượng, bảo hộ đệ tử tông môn chính mình ở bên trong.



Thế nhưng mọi người ngoài dự liệu chính là, bàn tay khổng lồ lớn như nghìn trượng, che trời che đất, khi còn ở trên không trung trăm trượng đột nhiên dừng lại, giữ nguyên tư thế.



Sắc mặt mọi người kinh hãi, chỉ thấy dưới cự chưởng có một người đạp lập hư không, người này tóc trắng mặc bạch y, niên kỷ rất trẻ, khí độ ung dung, chính là tu sĩ thượng cổ Ngô Tinh mà Cổ Thần đã cứu ra trong địa cung.



Cổ Thần vừa ra khỏi địa cung liền bộc lộ rõ ràng, thậm chí còn nói lời ngoan động hẹn mười năm đến Thái Âm Cốc san bằng tông môn, bởi vì lúc hắn ra khỏi địa cung, thông qua thần thức với Ngô Tinh đã có liên hệ, biết Ngô Tinh vẫn chưa đi xa mới không chút lo lắng như vậy.



Ngô Tinh đứng giữa hư không, cự chưởng nghìn trượng của Tàng Thiên Cơ chụp xuống cách đỉnh đầu hắn hơn mười trượng liền không thể tiến thêm, Ngô Tinh quay đầu nhìn sang một người, nháy mắt phát ra một đạo chỉ cương thật nhỏ, bắn vào trong chưởng cương.



Nhất thời chưởng cương nghìn trượng giống như khí cầu bị kim châm đâm thủng, năng lượng pháp lực trong chốc lát đã tán loạn tiêu tan, chỉ cương thật nhỏ cũng biến mất không thấy.



- Ai dám bất lợi đối với Cổ Thần chính là đối địch với ta…



Một câu nói vang khắp bốn phương tám hướng, Ngô Tinh giữa không trung trong nháy mắt biến mất không còn.