Chân Tiên

Chương 222 : Chém yêu

Ngày đăng: 19:11 20/04/20








Trên cao bảy nghìn trượng, phạm vi đường nhìn của Cổ Thần lên tới mấy nghìn dặm, chỉ là khoảnh cách quá xa, chỉ thấy xung quanh đều là núi cao rừng rậm, không thể thấy bất cứ tin tức cụ thể nào khác.



Thoáng dừng lại, Cổ Thần phi độn về phía bắc.



Từ vô số ánh mắt đến xem, càng đi về phía nam thì thực lực càng mạnh mẽ hơn, vài đạo ánh mắt cực mạnh đều đến từ chính nam, bởi vậy Cổ Thần phán đoán, hiển nhiên nơi này là địa phương sinh linh thực vật quy cụ, phạm vi to lớn không biết bao nhiêu mà tính. Bất quá thực lực sinh linh thực vật từ nam tới bắc dần dần giảm đi.



Cổ Thần tự nhiên là muốn chạy về phương hướng thực lực yếu hơn, nếu chạy theo hướng nam, gặp phải yêu tu thực vật Mệnh Tuyền cảnh, vậy thì chắc chắn xong đời rồi.



Phi độn trên độ cao hơn bảy nghìn trượng, phải liên tục dùng pháp lực chống gió thổi, lực lượng phân chia cho phi hành so với bình thường không bằng một nửa, Cổ Thần liên tục bay theo hướng bắc ba ngày, vượt qua khoảng cách gần hai vạn dặm, rốt cuộc rừng rậm dưới chân khôi phục trạng thái bình thường.



Trên độ cao mấy nghìn trượng phía trước hình như có độn quang bay qua, Cổ Thần nhất thời dừng phi độn, nhanh chóng hạ xuống dưới mặt đất.



Trong lòng Cổ Thần cảnh giác, mặc dù cách mấy nghìn trượng cũng nhìn ra được vài nghìn trượng xung quanh có vài đạo độn quang, là mấy yêu tu phi cầm, tuy rằng chỉ có tu vi Trúc Thai kỳ, nhưng lúc này đang ở sâu trong Đông Hoang, Cổ Thần không muốn phát sinh bất cú mâu thuẫn gì với yêu tu, chỉ cầu có thể lặng yên vượt qua Đông Hoang, sớm ngày quay trở về đại giới nhân tộc mới tốt.



Kiếp trước hắn có tu vi Mệnh Tuyền cảnh, cũng chỉ vượt qua hơn mười vạn dặm Đông Hoang, cũng không dám xâm nhập vào quá sâu, chỉ có Trung Hoang hơi nhỏ, tứ hoang còn lại rộng lớn không gì sánh được.



Diện tích của một Đông Hoang đã vượt qua mười lần Trung Hoang, cụ thể rộng lớn bao nhiêu, không người biết, không người hiểu. Theo truyền lưu, trong trăm vặn dặm Đông Hoang có một dãy núi chọc thẳng tới chân trời, dãy núi này rốt cuộc cao bao nhiêu, có người nói trời cao bao nhiêu thì dãy núi đó cao bất nhiêu, đã chia toàn bộ Đông Hoang thành hai nửa, mà dãy núi được mệnh danh là Liên Thiên, còn đỉnh cao nhất của ngọn núi gọi là Đỉnh Thiên.



Tuy rằng biết nó ở trong Đông Hoang, thế nhưng Cổ Thần lại không biết rằng Liên Thiên sơn mạch (dãy núi Liên Thiên) là phía tây hay phía đông.



Liên Thiên sơn mạch trong phạm vi trăm vạn dặm Đông Hoang, bất quá là một khối nho nhỏ trong Đông Hoang, yêu vực Đông Hoang chân chính cho dù là Liên Thiên sơn mạch cũng chỉ là một khối nhỏ.
Đúng lúc này, đầu vai Thiên Lang đột nhiên chui ra một con chuột nhỏ chỉ lớn chừng nắm tay, nhìn vào vị trí Cổ Thần thét lên chói tai.



Hai mắt Thiên Lang lập lòe một đạo tinh quang, nhìn về phía Cổ Thần, quát lên:



- Ai…



Thiên Lang vừa dứt lời, một tiếng nổ vang, một chỗ vách núi phía trước hơn hai trượng đột nhiên nổ tung, một đạo thân ảnh nhanh như thiểm điện lao thẳng về phía hai yêu.



Bóng người chính là Cổ Thần, hai yêu này mới chỉ có tu vi Dẫn Hồn kỳ, nói tới địa đồ Côn Ngô Bí Cảnh, Cổ Thần nhất thời động sát khí.



Bóng người vừa xuất hiện, một đạo băng chưởng lớn mười trượng cùng với chỉ cương chói mắt tới cực điểm đột nhiên đồng thời xuất hiện.



Chỉ cương nhanh như lưu tinh, miêu yêu với tu vi Dẫn Hồn trung kỳ còn chưa kịp phản ứng đã bị Kinh Tiên Chỉ bắn nổ đầu, nhất thời mất mạng thỗ.



Thiên lang bất quá chỉ có tu vi Dẫn Hồn hậu kỳ, nhìn một đạo băng chưởng kia, vẻ mặt kinh khủng, đột nhiên một đạo hư ảnh từ trong thân thể Thiên Lang bay ra, hóa thành một đầu sói, chặn băng chưởng, đầu sói quát lớn:



- Đừng tổn thương con ta…



Nhãn thần Cổ Thần lăng lẹ, pháp bảo phi kiếm từ mi tâm bay ra, vòng qua băng chưởng chém xuống.



[/HIDE]