Chân Tiên

Chương 260 : Sự âm trầm của Vô Chân

Ngày đăng: 19:11 20/04/20




Cất địa đồ vào trong Càn Khôn Trạc, Cổ Thần nói:



- Đi thôi.



Tiểu Bạch tròn mắt, nói:



- Đi đâu? Lẽ nào ngươi muốn đi Phong Lôi Ưng tộc tìm tấm địa đồ thứ ba?



Cổ Thần lắc đầu, nói:



- Đi gặp tiểu hòa thượng, hơn nữa trong Phong Lôi Ưng tộc có yêu tu Mệnh Tuyền cảnh, phải tìm được Nam Thiên tiền bối mới có biện pháp thu lấy tấm địa đồ thứ ba.



Đúng lúc này, trong truyền âm lệnh phù vang lên thanh âm Tứ đại vương:



- Đại ca, hòa thượng ăn trộm kia rất giảo hoạt... Con mẹ nó, mỗi lần chúng ta gặp được đều chui xuống đất chạy trốn, lập tức không thấy đâu nữa, ta và đại tẩu, Ngũ đệ đang trở về...



Cổ Thần nhếch miệng, thầm nghĩ: đuổi hết ba ngày ba đêm mới ngừng, các ngươi quả nhiên rất có nghị lực.



Trong lòng vừa nghĩ, Cổ Thần lại nói qua truyền âm lệnh phù:



- Các ngươi tiếp tục đuổi theo hòa thượng kia, ta đã giết chết kim long, lập tức chạy tới.



- Thực sự? Đại ca... Kim long kia đã chết?



Nhất thời, trong truyền âm lệnh phù truyền đến thanh âm hưng phấn của ba người.



Cổ Thần nhún vai, nói:



- Đã chết, các ngươi đừng mất dấu hòa thượng, ta rất nhanh sẽ tới.



Nói chuyện xong với Tứ đại vương, Cổ Thần lập tức đổi sang truyền âm lệnh phù của Thiên Dạ lang vương, nói với Mao Vinh:



- Mao huynh, thoát khỏi ba người kia, chúng ta gặp nhau tại chỗ hẹn.



Vẫn bảo trì hình dáng Hắc Ấp, rời khỏi động phủ Hổ Vương, mở ra Thiểm Thiên Phong Dực, Cổ Thần phóng lên cao, phi độn nhanh về phía tây nam.



Trong một ngày, Cổ Thần có thể phi độn hơn hai mươi vạn dặm, hẹn gặp tiểu hòa thượng tại chỗ liên thủ đánh chết Tam đại vương Hắc Nha, tiểu hòa thượng vừa mới truyền tin, hắn đang đi về phía đó.



- Đại ca, hòa thượng ăn trộm kia trơn tuột như lươn, hơn phân nửa đã lặn mất tăm rồi, đại ca đang ở nơi nào?
- Lòng ta nhớ tới Cổ sư đệ, cũng không phải đang ngắm trăng.



Vô Chân nheo mắt, nói:



- Người nọ đã sớm chết rồi, nàng còn nhớ hắn làm gì? Hư sư muội, sư ca đối với muội thực sự một mảnh chân tình...



Vừa nói, Vô Chân đưa tay bắt lấy cổ tay Hư Tử Uyên.



- Vô Chân sư huynh, xin tự trọng!



Hư Tử Uyên tránh sang một bên, nói:



- Cổ sư đệ sẽ không chết, hắn nhất định tới Côn Ngô Bí Cảnh, ta nhất định sẽ gặp lại hắn một lần nữa.



Vô Chân nhíu nhíu mày, thanh âm hơi giận, nói:



- Luận tư chất, ta là tiên căn thượng phẩm, hắn là tiên căn hạ phẩm, luận tu vi, ta đã bước vào Bồi Nguyên kỳ, hắn chỉ là Trúc Thai kỳ, so sánh hắn với ta...



- Ngươi không bằng hắn...



Vô Chân còn chưa nói xong, Hư Tử Uyên đã mở miệng, nói tiếp:



- Ngươi ở trong di chỉ Ma Tông cũng từng chứng kiến qua bản lĩnh Cổ sư đệ, trong lòng hẳn rõ ràng.



- Ngươi nói cái gì? Ta không bằng hắn? Ta đường đường là thiếu tông chủ Hư Thiên Tông, trong hàng đệ tử hậu bối, ngoại trừ đại sư huynh, ai có thể so sánh với ta? Trong di chỉ Ma Tông, ta còn không xuất ra thủ đoạn, hắn bất quá chỉ có thể biến thành một quái vật mà thôi, lẽ nào ngươi lại thích một tên quái vật?



Vô Chân cả giận nói.



- Vô luận Cổ sư đệ có biến thành bộ dáng gì đi nữa, ta đều thích!



Hư Tử Uyên gật đầu, kiên định nói.



Nói xong, Hư Tử Uyên không hề đứng lại, xoay mình đi về chỗ mọi người.



Vô Chân nhìn bóng lưng nữ tử áo xanh, trong mắt càng âm trầm, nói thầm:



- Tiện nhân, ngươi nghĩ rằng ta không biết ngươi chẳng sống được bao lâu nữa? Nếu không phải thấy ngươi có vài phần tư sắc, lão tử cớ gì phải ăn nói với ngươi như vậy? Hừ... Tiểu tử kia bị Đế Đình phát lệnh truy nã, hơn phân nửa đã chết rồi, ta xem ngươi còn có thể chờ được bao lâu? Chờ khi lão tử không nhịn được, lão tử bá vương ngạnh thương cung, xem ngươi còn diễn vẻ thanh cao trước mặt lão tử nữa hay không.