Chân Tiên
Chương 262 : Nam Thiên lại hiện (hạ)
Ngày đăng: 19:11 20/04/20
Theo sát phía sau đạo lục mang khoảng hơn mười dặm có bốn đạo thiểm điện, một trước ba sau. Nhìn dáng dấp đều là nhân tu chừng bốn mươi đến năm mươi tuổi. Phía sau mấy người này đều có một đôi cánh lôi điện trải rộng hơn hai mươi trượng, độn tốc trong nháy mắt tăng mạnh, còn nhanh hơn so với tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh bình thường.
Ánh mắt Cổ Thần như điện, chăm chú nhìn lại. Bộ cánh lôi điện kia tuy rằng rất giống với Thiểm Thiên Phong Dực, nhưng vẫn có điểm khác biệt, cảm giác rất rõ bộ cánh lôi điện kia là vật còn sống, mà Thiểm Thiên Phong Dực chỉ là pháp bảo, là vật chết.
Hiển nhiên, bốn người phía sau đều là yêu tu Mệnh Tuyền cảnh của Phong Lôi Ưng tộc.
Nam Thiên đạo nhân ngồi trên hồ lô lớn, khí thế bất phàm, ngoài độn tốc cực nhanh không chút nào chậm hơn so với yêu tu Phong Lôi Ưng tộc phái sau, Cổ Thần đứng phía xa nhìn lại, đã nghe thấy tiếng Nam Thiên đạo nhân truyền đến:
- Cổ Thần tiểu hữu... Ha ha ha, gặp mặt tại đây quả thực rất bất ngờ...
Đang nói chuyện, Nam Thiên đạo nhân đã đi tới trong vòng trăm dặm.
Cổ Thần vận pháp lực, ôm quyền, lớn tiếng trả lời:
- Nam Thiên tiền bối, tiểu tử có lễ.
Lúc này, Nam Thiên đạo nhân đã đi tới còn hơn mười dặm, quát lớn nói:
- Nhảy lên hồ lô...
Thiểm Thiên Phong Dực hé ra, khi Nam Thiên đạo nhân tới gần, Cổ Thần lập tức nhảy lên hồ lô, kích thước hồ lô này lớn như một phòng ốc, dù hơn mười người ngồi xuống cũng không thành vấn đề.
Tốc độ hồ lô vẫn không giảm, tiếp tục phi độn về phía trước, bốn gã yêu tu Mệnh Tuyền cảnh của Phong Lôi Ưng tộc vẫn đuổi theo phía sau không rời.
Cổ Thần vừa lên hồ lô, Nam Thiên đạo nhân cười ha ha nói:
- Cổ Thần tiểu hữu, bốn năm không gặp lại có được tu vi như vậy, ta nghe nói có tu sĩ nhân tộc đả thương một gã yêu tu Kim Đan sơ kỳ của Phong Lôi Ưng tộc, muốn qua đây gặp, không nghĩ tới dĩ nhiên lại là ngươi. Ha ha, từ nay về sau danh hào thiên tài số một của Cổ Hoang trong ngàn năm trở lại đây đã không còn gắn trên đầu Tàng Thiên Cơ nữa rồi.
Cổ Thần mỉm cười, nói:
- Tiền bối quá khen, ta gặp mặt lệnh đồ, biết được hai người hẹn gặp nhau tại bờ Đông Hải, ta đoán rằng tiền bối ở cách không xa bờ Đông Hải nên đi trước một bước, lệnh đồ còn mấy ngày nữa cũng sẽ tới rồi...
- A... Hắn đã thu được địa đồ?
- Chẳng lẽ là hai phần địa đồ Côn Ngô Bí Cảnh?
Trong thanh âm không hề dấu vẻ kinh ngạc.
Nam Thiên đạo nhân cười ha ha, nói:
- Đúng vậy...
- Các ngươi muốn gì? Chúng ta nguyện ý dùng một kiện pháp bảo cực phẩm để trao đổi....
Lôi Dực nói, tuy rằng sắc mặt không biểu hiện, nhưng Cổ Thần và Nam Thiên đạo nhân đều có thể cảm thụ được, hắn rất muốn có hai phần địa đồ này.
Nam Thiên đạo nhân lắc đầu, nói:
- Ta muốn một phần địa đồ khác trong tay các ngươi, dùng hai phần địa đồ này trao đổi, thế nào?
- Không được...
Lôi Dực lập tức cự tuyệt.
Nam Thiên đạo nhân nói:
- Các vị đạo hữu, ba tấm địa đồ Côn Ngô Bí Cảnh nếu không ghép lại sẽ không biết bị trí chính xác Côn Ngô Bí Cảnh ở đâu! Hắc hắc, nếu không đổi, ta mang hai phần địa đồ này về Trung Thổ, địa đồ còn lại trong tay các ngươi cũng vĩnh viễn trở thành phế phẩm...
Lôi Dực nhướng mày, thoáng hít sâu một hơi, tựa hồ rất không muốn xuất ra tấm địa đồ của bên mình.
Lục đại vương, Bát đại vương, Cửu đại vương phía sau thương lượng một hồi, sau đó nói nhỏ bên tai Lôi Dực.
Nghe xong, Lôi Dực bất đắc dĩ gật đầu, nói:
- Tốt, ta trao đổi với các ngươi.