Chân Tiên

Chương 37 : Ly biệt

Ngày đăng: 19:09 20/04/20




Cổ Thương Nhạc thấy thế, khóe miệng hiện lên một tia khinh thường, tiếp tục nói:



- Tục ngữ có nói, cách ba đời, không đồng tông cũng đồng tộc, cha ngươi không dạy qua ngươi, giữa huynh đệ đồng tộc cần phải đoàn kết hòa thuận, không được tranh đấu lẫn nhau đánh mất hòa khí, ngươi cậy mình tu vi thâm hậu, không thèm để huynh đệ đồng tộc vào trong mắt phải không? Đả thương huynh đệ, nhục báng gia tộc, ngươi đáng bị tội gì?



Trong lòng Cổ Thần hừ lạnh nói:



- Hiện tại nhi tử ngươi bị đánh, ngươi chỉ biết nói tộc quy, trước đây lão tử bị đánh còn ít? Sao không thấy ngươi đứng ra nói nửa câu? Mỗi lần đều nói tiểu hài tử trong lúc đùa giỡn, không hiểu chuyện… Lúc này ngươi lại muốn nói tộc quy?



Ngữ khí Cổ Thương Nhạc gay gắt, quát:



- Hôm nay nguyên muốn nói phụ thân ngươi dạy dỗ ngươi nghiêm khắc một chút, hiện tại hắn không ở đây, ta liền thay hắn giáo dưỡng tiện chủng nhà ngươi.



Hai mắt Cổ Thần ngưng lại, không nghĩ tới Cổ Thương Nhạc dĩ nhiên bất chấp thân phận, muốn động thủ với mình.



- Làm càn… Ngươi nói ai là tiện chủng? Cổ… Thương… Nhạc.



Đột nhiên một thanh âm nổi giận từ ngoài cửa truyền tới, ba tiếng Cổ Thương Nhạc cuối cùng như là nghiến răng nghiến lợi nói ra.



Mấy người nhìn lại phía ngoài cửa, Cổ Hiền, tam trưởng lão dẫn theo đoàn người đi đến, râu tóc Cổ Hiền dựng ngược, tức giận ngập trời, thanh âm kia chính là từ trong miệng hắn phát ra.



Cổ Thương Nhạc nhướng mày, không nghĩ tới Cổ Hiền lại tới đúng lúc như vậy, tiếng "tiện chủng" kia cũng vừa vặn bị Cổ Hiền nghe thấy. Nguồn truyện: Truyện FULL



Cổ Thần là cháu ngoại thân sinh của Cổ Hiền, trên danh nghĩa cũng là tôn tử, Cổ Thương Nhạc thuận miệng mắng ra, bị Cổ Hiền nghe vào trong tai, chẳng phải đang cố ý chửi khéo Cổ Hiền hay sao?



Cổ Thương Nhạc có tu vi Tiên Thiên cảnh tầng bảy, cao nhất trong Cổ gia, nhưng Cổ Hiền lại là tộc trưởng Cổ gia, nắm giữ đại quyền trong Cổ gia, chỉ cần Cổ Hiền còn là tộc trưởng một ngày, cũng không cho phép Cổ Thương Nhạc được làm càn.



Tại tu chân giới, lực lượng cá nhân luôn luôn phải phụ thuộc vào một trong các thế lực như vương triều, tông phái, thế gia, gia tộc… Đây đều là những thế lực chân chính của tu chân giới, dù là thế lực tán tu cũng không thể so sánh với bốn thế lực này.



Trừ phi cá nhân có được thực lực thông huyền, pháp lực vô biên, có thể dùng lực một người chống lại toàn bộ tông phái hay vương triều.



Thế nhưng, trong thiên hạ lại có mấy người được như vậy? Nếu có cũng là những nhân vật đầu lĩnh của các đại tông phái, đại thế gia, không có thế lực lớn chi trì, một tán tu muốn có được thực lực chống lại toàn bộ tông phái, vương triều là chuyện còn khó hơn so với lên trời.



Bởi vậy, lực ảnh hưởng của một gia tộc là tương đối lớn, nếu các phe phái trong tộc bị phân liệt, tộc trưởng cũng có quyền lực mệnh lệnh cho toàn tộc.



- Cổ Hiền thúc, vừa rồi… Chỉ là tình thế cấp bách, ta nhất thời lỡ miệng, ta nói sai rồi.



Cổ Hiền xuất hiện khiến trong lòng Cổ Thương Nhạc cả kinh, vội vàng giải thích nói.



Cổ hiền nói:



- Ngươi thân là trưởng bối lại đi nhục mạ vãn bối, còn ra thể thống gì nữa? Cổ Tung đứng bên cạnh ngươi, nhìn bộ dạng nhi tử ngươi xem? Đây là do ngươi giáo dưỡng? Ngươi còn muốn mắng ai, bắt ai bồi tội?



Cổ Hiền nói tới đây, trong lòng Cổ Tung lập tức cả kinh, đã sớm quên làm bộ, đứng yên cúi đầu, không dám nói nửa lời.



- Dạ, Cổ Hiền thúc.



Cổ Thương Nhạc thầm mắng mình tiện miệng lỗ mãng, chuyển hướng nhìn Cổ Thần, ôm quyền nói:



- Cổ Thần hiền chất, ta vừa rồi vì lo lắng cho Tung nhi, nhất thời bị lửa giận che mất lý trí, đã nặng lời, mong hiền chất rộng lượng, vừa rồi ta nói cũng không phải lời thực, hiền chất chớ trách.



Cổ Thương Nhạc đã hạ mình xin lỗi, tuy rằng biết đối phương chỉ nói ngoài miệng, nhưng Cổ Thần biết hiện tại không phải lúc thích hợp, muốn đánh hắn cũng đánh không lại, chỉ có thể ghi lại trong lòng, nói:



- Ta và Cổ Tung chỉ là tiểu hài tử vui đùa, Thương Nhạc thúc cũng không nên tưởng thật.
Tiểu Bạch ngồi trên đầu vai Cổ Thần, thấy hắn đi về phía Đông Hoang, nhất thời hưng phấn kêu lên, tuy rằng Tiểu Bạch theo Cổ Thần tới Cổ gia đã được mấy tháng, nhưng chung quy vẫn được lớn lên tại Đông Hoang, đối với rừng rậm chốn Đông Hoang mà nói, so với Nhạc Thủy Thành còn thân thiết hơn nhiều lắm.



Cổ Thần trước kia từng theo mấy người Cổ Hằng và Cổ Lam đi về phía Linh Phù Sơn, nhưng lần này chỉ có một mình hắn và huyết quan hồ Tiểu Bạch này.



Cổ Thần đi trên sơn đạo, mới đi được một lúc liền có hai gã thanh niên tuổi chừng đôi mươi đột nhiên xuất hiện, men theo dấu chân Cổ Thần đi qua, âm thầm đi về phía Đông Hoang.



Cổ Thần một đường đi thẳng về phía trước, khóe môi hiện lên nụ cười đầy ý vị, Tiểu Bạch ngồi trên đầu vai hắn, nhìn hoàn cảnh bốn phía xung quanh, ánh mắt rất hưng phấn, nơi này chính là địa phương Tiểu Bạch từng sinh hoạt, lần trước mấy người Cổ Thần tới truy đuổi Tiểu Bạch, cũng bắt đầu từ chỗ này.



- Chi chi chi…Chi chi..



Tiểu bạch chỉ chỉ bên này lại chỉ chỉ bên kia, tựa hồ giảng thuật lại tình cảnh ngày trước bị nhóm người Cổ Thần vây bắt.



- Chi chi chi…



Tiểu bạch chỉ vào một lỗ nhỏ bên trong bụi cỏ tùng trước mắt, vui vẻ kêu lên, nơi này chính là nhà của Tiểu Bạch trước đây.



Cổ Thần cười nói:



- Nếu như ngươi muốn trở lại, ngươi có thể trở về, sau này sẽ không có người đến bắt ngươi nữa đâu.



- Chi chi chi…



Tiểu Bạch ôm đầu suy nghĩ một chút, xong lại lắc đầu kêu lên.



Cổ Thần sờ sờ đầu Tiểu Bạch, cảm nhận sự mềm mại của bộ lông Tiểu Bạch trong tay, Cổ Thần lại tiếp tục đi về phía Đông Hoang.



Cổ Thần liên tục đi về phía sâu trong Đông Hoang, từ khi đi qua huyệt động Tiểu Bạch từng sống, hắn cũng không lần theo lộ tuyến đi tới ngày trước, Hạo Thiên động phủ ở ngay phía trước, tuy rằng còn có cách xa hơn ba trăm dặm, lại có Âm Dương Mê Thiên đại trận che chắn, nhưng Cổ Thần không muốn cho bất luận kẻ nào biết được nơi này.



Đi về hướng đông nam, Cổ Thần duy trì tốc độ của Hậu Thiên cảnh tầng chín, hai người bám theo phía sau vẫn chưa lộ diện, xem ra là muốn rời thật xa khỏi thành Nhạc Thủy mới bắt đầu hành động, Cổ Thần đoán vậy liền đẩy nhanh tốc độ, cho đúng ý bọn họ.



Đương nhiên như vậy cũng là đúng ý mình.



Sớm giải quyết những cái đuôi bám theo, Cổ Thần mới có thể buông ra tốc độ, đi tìm dẫn hồn hoa đại diện cho tử vong và nội đan chích hổ đại diện cho hủy diệt.



Ngươi dám bí mật theo dõi, Cổ Thần sẽ không bao giờ nương tay.



Cổ Thần vẫn duy trì tốc độ bình thường của Hậu Thiên cảnh tầng chín, hắn biết người phía sau rất dễ dàng đuổi theo mình, bởi vậy cũng không cần mấy bận tâm, xem ra bọn họ cho rằng nơi đây vẫn còn quá gần Nhạc Thủy Thành, cơ hội cho bọn họ hành động vẫn còn chưa thành thục.







- Liễu Kiệt, tộc trưởng có nói điều kiện cho phép chúng ta bắt tiểu tử kia lại, hiện tại điều kiện hẳn đã đủ rồi chứ?



- Liễu khánh, hiện tại cách thành Nhạc Thủy bất quá mới hơn trăm dặm, Cổ gia ngày nào cũng có tu sĩ tiến nhập Đông Hoang? Hãy cẩn thận là trên hết, nếu để người Cổ gia phát hiện, chúng ta sẽ gặp phải phiền phức lớn.



- Lúc nào chúng ta động thủ?



- Chờ một chút xem đi, hắc hắc, tiểu tử này vẫn thẳng đường đi Đông Hoang, tại sao phải sợ hắn thoát khỏi lòng bàn tay chúng ta? Nếu như đêm nay hắn không trở về Cổ gia mà qua đêm tại Đông Hoàng thì tốt quá.



- Đúng vậy, buổi tối Cổ gia không có tu sĩ lưu lại Đông Hoang, chúng ta nếu như xuất thủ, nắm chắc thành công.



- Đó là tự nhiên, một tên tiểu tử Hậu Thiên cảnh tầng chín mà thôi, chúng ta tùy tiện xuất mã một người, còn không bắt hắn phải ngoan ngoãn sao?