Chân Tiên

Chương 47 : Không biết sống chết

Ngày đăng: 19:10 20/04/20




Đại trưởng lão và nhị trưởng lão nghe được, bốn mắt nhìn nhau, đều hiện lên một tia âm trầm, thầm nghĩ:



- Còn có một năm nữa, tu vi tiểu tạp chủng này dù cao tới đâu, đến lúc đó Cổ Thương Nhạc ngồi lên ghế tộc trưởng, tiểu tạp chủng này còn đường sống nữa sao?



Cổ Hiền nói ra như vậy, mọi người càng thêm khách khí… Những vị trưởng bối kia tự nhiên không thể vuốt mông ngựa với thiếu niên mười một tuổi như Cổ Thần, thế nhưng đối với Cổ Thương Khung lại không tiếc lời khen ngợi, hơn nữa đều là khen ngợi về Cổ Thần.



Tỷ thí tông tộc kết thúc được nửa canh giờ, Cổ Thần và phụ thân mình mới rời khỏi vòng chúc mừng của tộc nhân, trở lại nhà mình.



- Thần nhi, con đã luyện Thiên Cương Thối Thể đại pháp tới trọng thứ hai rồi sao?



Vừa về đến nhà, Cổ Thương Khung liền hỏi.



Cổ Thần gật đầu, cũng không nói bản thân sắp luyện thành trọng thứ ba, dù sao muốn luyện thành trọng thứ ba, phải có tu vi Tiên Thiên cảnh tầng ba.



- Trách không được con có thể tiếp được một đao kia của Cổ Thái, lúc đó phụ thân đã hoảng sợ vô cùng.



Cổ Thương Khung hồi tưởng lại tình cảnh lúc đí, không tự chủ được lại vỗ vỗ ngực.



Nói xong, ngữ khí Cổ Thương Khung chuyển thành vui vẻ, nói:



- Thiên Cương Thối Thể đại pháp này huyền diệu vô cùng, ta luyện lâu như vậy mới khó khăn lắm luyện thành đệ nhất trọng, con thế nhưng mạnh hơn phụ thân nhiều lắm.



Cổ Thần có kinh nguyện tu luyện từ kiếp trước, tu luyện tự nhiên làm ít hưởng nhiều, tuy rằng Cổ Thương Khung có tư chất không kém nhưng vẫn không thể so sánh với Cổ Thần đã từng luyện tới đệ thập trọng được.



Huống chi, Cổ Thương Khung đã nhiều tuổi, trên phương diện tu luyện tự nhiên có điểm yếu.



Cổ Thần cũng không muốn nói nhiều vấn đề này với phụ thân mình, chuyển lời:



- Phụ thân, ngày mai hài nhi lại muốn ra ngoài.



- Cái gì? Lại muốn đi?



Cổ Thương Khung cả kinh.



Cổ Thần nói:



- Tốc độ tu luyện của hài nhi vốn đang rất nhanh, không gặp phải bình cảnh, đi một chuyến nữa tới Đông Hoang, tu vi còn có thể đề thăng.



Hiện dẫn hồn hoa và huyết hống đã tới tay, Cổ Thần tự nhiên muốn toàn lực đi tìm tung tích chích hổ.



Cổ Thương Khung liếc mắt, nhìn ra được vẻ kiên nghị trong mắt nhi tử, biết con mình đã hạ quyết tâm, đành nói:



- Tất cả phải cẩn thận.







Sáng sớm ngày hôm sau, Cổ Thần tới cáo biệt phụ thân, rời khỏi Thành Nhạc Thủy.



Vân Tuyết nghe nói Cổ Thần đánh bại Cổ Thái có tu vi Tiên Thiên cảnh tầng hai, giành được vị trí quán quân trong tỷ thí tông tộc, Vân Kinh Hồng càng không thể ngăn trở được quyết định của nàng.



Hôm nay, Vân Tuyết tới Cổ gia, lần đầu tiên đi tới nhà Cổ Thần, thế nhưng không đạt được mục đích, Cổ Thần đã sớm rời khỏi Thành Nhạc Thủy từ lâu.



Rời Thành Nhạc Thủy, Cổ Thần không trực tiếp tiến nhập Đông Hoang mà ngự khí bay về phía nam.



Phía nam, cách nơi này hơn trăm dặm, có một tòa thành gọi là thành Thái Dương, tòa thành nằm bên phía nam Thai Sơn.



Dãy núi Thai Sơn cao hơn ngàn trượng, kéo dài hơn năm trăm dặm, phía chính nam là Thành Thái Dương, phía bắc là quáng động Bắc Thai Sơn, cách đó một trăm dặm, chính là Thành Nhạc Thủy.



Thành Thái Dương là thành lớn nhất trong phạm vi mấy ngàn dặm, so với Thành Nhạc Thủy còn lớn hơn rất nhiều, cảnh giới tu sĩ trong thành cũng cao hơn không ít so với Thành Nhạc Thủy, còn có tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng chín tọa trấn.



Tu sĩ Thành Thái Dương nhiều hơn so với Thành Nhạc Thủy, tu vi càng cao hơn, lúc này vừa qua năm mới, chúng tu sĩ hầu hết đều ở tại trong thành, đây cũng là mùa giao dịch nhộn nhịp nhất.




- Ngươi… Và ngươi…



Cổ Thần chỉ vào Liễu Thông, sau đó lại chỉ vào Cổ Thiên Tùng, nói:



- Hai người các ngươi… Đều phải chết!



Theo thanh âm Cổ Thần, một kiện áo choàng nháy mắt xuất hiện sau lưng, chân khí Tiên Thiên trên người đột nhiên tăng mạnh, đạt tới Tiên Thiên cảnh tầng ba.



Đồng thời, Thiên Cương Thối Thể đại pháp đệ nhị trọng được thi triển, cường độ và lực lượng thân thể đều được đề cao gấp hai lần.



Chỉ trong sát na, thực lực Cổ Thần được tăng lên mấy lần, hai người Liễu Thông và Cổ Thiên Tùng chứng kiến mà trừng mắt há miệng kinh ngạc.



Thân thể được cường hóa, hai người Liễu Thông và Cổ Thiên Tùng không nhìn ra được, nhưng chân khí Tiên Thiên tăng lên, hai người lại thấy rõ.



Tay trái Cổ Thần giương lên, Tù Linh Tác lập tức bay tới phía Liễu Thông.



Liễu Thông hét lớn một tiếng:



- Nguyên lai ngươi có tu vi Tiên Thiên cảnh tầng ba, trách không được không hề sợ hãi, bất quá… Tiên Thiên cảnh tầng ba còn dám nói ra lời cuồng ngôn như vậy, vẫn quá kiêu ngạo rồi.



Cổ Thần măc kệ Liễu Thông nói gì, vừa phóng ra Tù Linh Tác, tay phải cầm Thanh Ly Kiếm bắn ra một đạo kiếm cương dài hơn hai trượng, hai chân giẫm mạnh, cự thạch văng lên tung tóe, thân hình Cổ Thần như lưu tinh hóa thành một đạo tàn ảnh bắn về phía Cổ Thiên Tùng.



Nhanh…



Quá nhanh rồi…



Tiên Thiên cảnh tầng ba, sử dụng Thiên Cương Thối Thể đại pháp trọng thứ hai cường hóa thân thể, lại thêm Tật Vũ Phi Phong tăng tốc, tốc độ của Cổ Thần hoàn toàn có thể sánh ngang với độc ly giao tại Khô Hồn Cốc, cũng là tốc độ khi tới Tiên Thiên cảnh tầng chín mới có được.



Cho dù Cổ Thiên Tùng không thụ thương, cũng khó ngăn được một kiếm nhanh như lưu tinh này của Cổ Thần.



Trong nháy mắt, Thanh Ly Kiếm đã đâm tới trúng ngực Cổ Thiên Tùng, trong lúc hắn còn đang khiếp sợ, ý thức muốn né tránh nhưng thân thể lại không kịp di động.



Thanh Ly Kiếm rút ra, một đạo máu tươi phun ra khỏi ngực Cổ Thiên Tùng, bàn tay hắn bịt lại nhưng vẫn không thể ngăn được máu tươi phun ra ngoài, cũng không ngăn được sinh cơ bị hao mòn.



Trong ánh mắt tràn ngập hối hận, không cam lòng, thân thể lảo đảo lui lại phía sau, rơi xuống vách núi sâu mấy trăm trượng, kết cục cũng biến thành một đống thịt vụn.



- Thế nào có thể? Tốc độ sao nhanh như vậy?



Trong lòng Liễu Thông kinh hãi, lúc này mới biết được Cổ Thần vừa rồi không phải nói mạnh miệng, mà chính là nói thực.



Dưới tốc độ nhanh như vậy, cho dù là tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng năm cũng khó có thể né tránh.



Liễu Thông nhất thời nghĩ mình sai rồi, quá mức sai rồi, Liễu Xuyên đã từng nhắc nhở không nên coi thường Cổ Thần… Liễu Thông cho rằng như vậy đã quá đề cao Cổ Thần, nhưng chuyện tới trước mắt mới phát hiện, thực lực Cổ Thần vượt quá xa hắn dự liệu.



Hắn… Đã quá sai lầm.



"Chạy…"



Lúc này, trong đầu Liễu Thông chỉ có một ý niệm, hóa thành một đạo kiếm mang, rất nhanh nhắm hướng Thành Nhạc Thủy bỏ chạy.



- Nơi đây cách Thành Nhạc Thủy chỉ hai trăm dặm mà thôi, coi như là tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng năm, tầng sáu cũng đừng mơ tưởng đuổi theo ta.



Liễu Thông thầm nghĩ như vậy, trong lòng an tâm hơn một chút.



Cổ Thần tự tay giết chết Cổ Thiên Tùng, Liễu Thông biết chính mình không phải đối thủ, thực lực Cổ Thần hoàn toàn có thể đánh một trận với tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng năm, so với thực lực Tiên Thiên cảnh tầng bốn của hắn, không chừng còn mạnh hơn gấp đôi.



Tuy rằng Cổ Thiên Tùng đã bị trọng thương, thế nhưng cho dù không thụ thương, đối mặt với một kiếm nhanh như lưu tinh của Cổ Thần, cơ hội tránh thoát cũng không nhiều.



Tu vi Liễu Thông và Cổ Thiên Tùng chỉ sàn sàn như nhau, chỉ cần liếc mắt cũng biết, nếu Cổ Thần đánh ra một kiếm như vậy với hắn, hắn cũng tránh không thoát được bi kịch.