Chân Tiên
Chương 94 : Mật lâm, u động
Ngày đăng: 19:10 20/04/20
Huống hồ, bay thêm nửa canh giờ nữa sẽ có thành trì mới, thời gian cấm thành, ban đêm có tuần không sử tuần tra trên trời. Cổ Thần cứ bay về phía Bắc, kiểu gì cũng bị tuần không sử chặn lại, Tàng Truy Dương hắc hắc cười, người thiếu niên trước mặt sao có thể thoát khỏi lòng bàn tay hắn.
Bị Tàng Truy Dương truy đuổi, Cổ Thần tăng tốc kiểu gì cũng không cắt được, trong lòng không khỏi có chút buồn bực. Mặc dù rất khó chịu với cái đuôi phía sau, nhưng... cái đuôi này thực lực quá mạnh, không thể giống như trước đây, dừng lại giải quyết cái đuôi rồi đi tiếp, bây giờ chỉ có duy nhất một cách là điên cuồng bỏ chạy.
Mặc dù nói bên trong túi càn khôn vẫn còn một tấm thượng phẩm bạo diễm liệt viêm phù, không phải quá bất đắc dĩ, Cổ Thần không muốn lãng phí. Hơn nữa một tấm thượng phẩm bạo diễm liệt viêm phù, cũng không đủ giết chết một Trúc Thai hậu kì tu sĩ.
Bay thêm gần nửa canh giờ nữa, đột nhiên phía trước vang lên một tiếng quát lớn:
- Là ai? Dừng lại...
Giọng nói truyền đến từ ngàn trượng trước mặt, một đường độn quang lóe lên, một tu sĩ xuất hiện phía trước Cổ Thần và đang bay về phía hắn.
Trong bóng tối, Cổ Thần không nhìn rõ tướng mạo tu sĩ này, nhưng từ khí tức bên ngoài hắn đoán đây là một Tiên Thiên cảnh tầng tám tu sĩ. Cổ Thần phóng tầm mắt ra xa, cách đó khoảng vài ngàn trượng là đường nét mơ hồ của một thành trì.
Cổ Thần giật mình, nhủ thầm không ổn, tu sĩ phía trước rõ ràng là tuần không sử của thành này. Là vì cấm thành nên ban đêm có tuần không sử tuần tra, cả quãng đường phi độn, sớm đã cách Thân Nam Thành gần ngàn dặm, cà đến một thành trì mới.
Đúng lúc này, giọng nói Tàng Truy Dương từ xa vọng đến:
- Ngăn hắn lại, là tội phạm Đế Đình bỏ trốn...
Tuần không sử nghe xong, quang mang lóe lên, một đường kiếm cương dài chừng mười trượng chém thẳng về phía Cổ Thần, nói:
- Chạy đi đâu.
Hai người lao vào nhau, khoảng cách một ngàn trượng, chớp mắt đã thấy chạm mặt. Phía trước có người chặn, sau lưng có truy binh, Cổ Thần dù có chạy sang hai bên thì hai người này vẫn có thể áp sát, ngăn hắn lại, rõ ràng là không còn đường thoát...
Cổ Thần trừng mắt, sát khí nổi lên, kiếm cương bạo trướng, thi triển thiên cương thối thể đại pháp, tốc độ không giảm, một đường kiếm cương dài chừng mười trượng bổ mạnh xuống tuần không sử trước mặt.
Đồng thời, Cổ Thần hét lớn:
- Tiểu Bạch, phân thần...
Trong chớp mắt, Cổ Thần và tuần không sử áp sát vào nhau, hai đường kiếm cương cùng bổ xuống đối phương. Đột nhiên, một cái bóng trắng lóe lên trên vai Cổ Thần, một con bạch hồ chỉ dài chừng một thước bất ngờ xuất hiện.
Vù...
Thân thể Cổ Thần đã dừng lại, nhưng không chạm vào vách núi, chỉ cảm thấy như có vô số sợi dây leo quét qua cơ thể, tiếng động phát ra không quá lớn.
Cổ Thần nhìn bốn phía, chỗ này là sơn động, chỉ rộng chừng nửa trượng, cao một trượng, miệng động phủ đầy dây leo, từ bên ngoài nhìn vào cứ tưởng giống những nơi khác là vách đá.
Cổ Thần mừng rơn, thần thức của Tàng Truy Dương chỉ quét được phạm vi hơn trăm trượng, nếu như bị bùn đá ngăn cản, phạm vi thần thức cùng lắm chỉ hơn mười trượng. Chỉ cần đi sâu vào trong sơn động mười trượng, Tàng Truy Dương chắc chắn không thể phát hiện ra, như vậy có thể thoát khỏi sự truy đuổi của hắn.
Nhưng, như vậy cũng tương đối nguy hiểm, nếu như Tàng Truy Dương phát hiện sơn động, chạy vào đây, vậy chẳng khác gì con cá trong lu.
Cổ Thần suy nghĩ, cảm thấy nếu như sơn động này đủ sâu thì cứ vào trong trốn, nếu như bên trong sơn động có ngã rẽ, vậy thì càng tốt. Cổ Thận ngự khí bay vào bên trong động, quyết định thám hiểm bên trong rồi mới quyết định.
Mặc dù ngự khí phi hành, tốc độ của Cổ Thần cũng không nhanh hơn tốc độ đi bộ là mấy. Bên trong sơn động này còn tối hơn cả trong rừng, Cổ Thần chỉ có thể nhìn thấy trong phạm vi ba trượng. Nếu như người thường vào đây, chắc chắn không thể nhìn thấy năm đầu ngón tay trước mặt.
Khoảng mười chớp mắt sau, Cổ Thần vẫn chưa nhìn thấy đáy động, đã hơn hai mươi trượng, xem ra sơn động này rất sâu.
Một cánh rừng không có mặt trời, một sơn động không rõ độ sâu, bỗng nhiên thu hút sự hiếu kì của Cổ Thần. Sơn động này chính là nơi ẩn nấp tốt nhất, vừa hay có thể vào trong xem xét.
Trong sơn động không có bất cứ dấu vết di chuyển của sinh linh nào, chứng tỏ, trong động không có yêu thú, có lẽ là động chết, không có yêu thú càng tốt, tránh rắc rối, Cổ Thần tiếp tục tiến sâu vào bên trong.
Ba mươi trượng... năm mươi trượng... một trăm trượng....
Cổ Thần dần dần bắt đầu kinh ngạc, không ngờ sơn động này lại sâu đến vậy, uốn lượn hơn một trăm trượng, vậy mà vẫn chưa nhìn thấy đáy đâu.
Sau năm mươi trượng, Cổ Thần cảm nhận rõ ràng địa thế sơn động càng lúc càng thấp, dần dần thông đến lòng đất, một sơn động u thâm như vậy, càng khiến Cổ Thần muốn khám phá nhiều hơn.
Sau một trăm trượng, sơn động trước mặt đột nhiên phân ngả, biến thành hai con đường một trái một phải, Cổ Thần mỉm cười, bây giờ dù Tàng Truy Dương có đuổi vào trong sơn động, thì cũng không thể dễ dàng tìm ra hắn.
Với thói quan nam trái nữ phải, Cổ Thần đi vào sơn động bên tay phải, bên trái, đương nhiên để dành cho kẻ đuổi theo thói quen như Tàng Truy Dương.
Lại tiến thêm một trăm trượng nữa, vẫn chưa nhìn thấy đáy động, nhưng, địa thế càng lúc càng thấp, thậm chí, Cổ Thần còn cảm thấy một tia hàn khí.