Chẳng Qua Chỉ Là Khoan Thai Đến Chậm

Chương 1 :

Ngày đăng: 08:34 19/04/20


Trong đại học Chicago, Tào Khôn được gọi là kẻ chuyên đi gây rối



Chuyện này kể ra là có liên quan tới chuyện từ trước kia của Tào Khôn.



Tào Khôn đứng trong phòng khách soi gương, càng nhìn càng cảm thấy mình vô cùng đẹp trai.



Nhưng là người có văn hóa, có nội hàm, Tào Khôn cảm thấy vẻ đẹp trai của mình có điểm không thích hợp, liền hàm súc hỏi Đường Mãn Nguyệt: "Chị, chị có cảm thấy việc gần đây em tới phòng tập thể thao rèn luyện đã có hiệu quả rồi? Chẳng những cơ thể săn chắc lên nhiều, khuôn mặt thoạt nhìn càng thêm nét cương nghị?"



Đường Mãn Nguyệt đang xào trứng thịt bò, đầu cũng không thèm ngẩng lên, nói: "Cậu càng ngày càng không biết xấu hổ." Tào Khôn khôn mặt trầm xuống, ngồi chồm hổm trên sàn nhà lát gạch hoa: "Chị, chị lại bắt nạt em." Đường Mãn Nguyệt không thèm đếm xỉa đến vẻ mặt oán khí của hắn, chỉ nói: "Mau ăn cơm, lại đây xới cơm."



Tào Khôn đến Mỹ đã được năm năm, theo học Thạc sỹ chính quy, tính đi tính lại đã từng cùng ở cùng phòng với mấy chục người, từ người da trắng đến người da đen, từ người nước bạn đến người nước mình, Đường mãn Nguyệt tuyệt đối là bạn cùng phòng biết lo toan nhất trong năm năm của hắn.



Từ đầu năm tới nay, những cô gái biết nấu cơm, biết dọn dẹp nhà cửa đã không còn nhiều, vừa biết nấu cơm, quét dọn, lại vừa có tính tình phù hợp lại càng khó hơn. Tuy rằng, trong năm năm nay, Tào Khôn thực sự cũng không phải chưa từng gặp qua cô gái như vậy, ví dụ như trong năm thứ hai, Tào Khôn có ở cùng phòng với một cô gái người Ý, xinh đẹp động lòng người, tính tình cũng tốt, lại còn thích nấu cơm cho hắn, chỉ là a…Sau khi gần một năm chỉ ăn toàn pizza và mỳ ý, Tào Khôn thề cái chăn mềm này cũng không muốn dính thêm lần nào nữa.




Đường Mãn Nguyệt không biết nên không hay nên cười, đơn giản chỉ đem cánh tay của mình rút ra, lấy chăn mỏng trên ghế salon đắp lên cho hắn, để hắn nằm đó vậy. Hôm sau, Đường Mãn Nguyệt hỏi hắn vì sao lại đánh nhau, Tào Khôn cầm cái gương soi qua soi lại mặt mình nói: "Chị có cảm thấy trên mặt em mang thêm vài vết thương thoạt nhìn càng thêm phong lưu phóng khoáng, tư thế oai hùng a?"



Đưỡng Mãn Nguyệt vung tay lên dọa hỏi hắn: "Có muốn tôi giúp cậu càng thêm lỗi lạc phóng khoáng?". "Không không, cám ơn ý tốt của bà chị, em đã đủ lỗi lạc rồi, lỗi lạc thêm nữa đàn ông khác biết sống thế nào…?" Tào Khôn tranh thủ thời gian tránh ra.



"Tào Khôn, Tào Khôn, mau nhìn ra ngoài cửa sổ, cái gì đang treo trên cây kia?"



"Cái gì?" Tào Khôn quay đầu nhìn lại.



"Da mặt của ngươi."



"…"