Chàng Rể Ma Giới

Chương 351 : Loli không làm cho người khác bớt lo

Ngày đăng: 23:16 20/04/20


Trong sân của sở trị an.

Pagliuca đang nằm trên giường kim tinh, tay thì chơi đùa bộ bài poker, sản phẩm mới nhất của Công Chúa phường, không ngờ con vịt chết long này lại đem giường đặt ở giữa sân! Đây là muốn hưởng thụ cảm giác ngủ trên tiền hay lại là bản năng "khoe của" lại phát tác?

Trần Duệ ngẫm nghĩ một lúc, hình như mình biết bốn con rồng, dù là độc long, phỉ thúy long, tiên nữ long hay là thủy tinh long, không một con nào có vẻ bình thường cả. Thật ra long tộc có con nào gọi là bình thường không nhỉ?

Đúng lúc này, Pagliuca mở miệng: "Đâu Đâu, tại sao lâu thế? Mua rượu được chưa?"

Sắc mặt Trần Duệ cứng đờ, tên khốn này, không ngờ cho Đâu Đâu biến thành hình dáng của mình chạy đi mua rượu giúp hắn!

"Nhanh coi! Ta đoán ngươi lại tranh thủ uống trộm rượu của ta phải không?"

Trần Duệ tâm niệm vừa chuyển, trong tay hiện ra một bình rượu.

"Chỉ cần nghĩ có thể sai hình dáng tên gia hỏa kia như người hầu ta liền cảm thấy thống khoái a! Cho chết tên nhân loại tham lam dám chiếm bảo tàng của bổn đại gia!" Pagliuca nhận rượu, mở miệng ra đổ vào, sau đó phun phèo phèo: "Đây là cái quỷ gì thế? Con trùng chết tiệt!"

Hắn chưa nói xong liền thấy hắc mã chạy vội tới, thân mật vô cùng với "Đâu Đâu", ánh mắt hắn liền trợn lên. Hắn biết rõ hắc mã không ưa gì Đâu Đâu, bình thườnhg gặp mặt không phóng cho một tia lôi điện coi như là may lắm rồi, lần này không ngờ...

Độc long bỗng dưng hiểu ra, từ trên giường bò xuống, cười hắc hắc: "Thì ra tên giảo hoạt nhà ngươi đã trở về! Chết tiệt, dám gạt ta, mau lấy mấy bình rượu ngon ra bồi thường bổn đại gia!"

"Bồi thường cái đầu của ngươi! Dám dùng hình dáng của ta làm người hầu, thật tốt a! Bình lúc nãy chính là một con rồng đưa cho ta, bảo ta là canh giải rượu, mùi vị không tệ chứ?"

Nghĩ đến phỉ thúy long, Trần Duệ quả thật có cảm giác không biết nói gì, thu bảo thạch của hắn, sau đó đáp lễ bằng "canh giải rượu" bí chế, đương nhiên mục tiêu của lần đáp lễ đó là càng nhiều bảo thạch của hắn.

Trần Duệ đoán rằng cái bình đó nàng cũng tiện tay nhặt trong buổi vũ hội mà thôi, phí đầu tư rõ ràng là bằng 0, chính là "tay không bắt giặc" mà, đúng là vắt cổ chày ra nước!

Pagliuca tiếp nhận bình rượu của Trần Duệ, để tránh mắc mưu lần nữa, hắn cẩn thận ngửi ngửi, sau đó mới yên tâm uống một ngụm lớn.

"Ngươi mới nói cái gì? Long tộc?"

"Lại nói, con rồng này hẳn có thể gọi là người quen của ngươi..."

Sau đó, Trần Duệ kể lại chuyện của Betty cho hắn nghe.

Pagliuca lộ ra vẻ nghi hoặc:

"Betty? Tại sao ta chưa bao giờ nghe tên lam long kia có nữ nhân như vậy nhỉ? Ngươi có nghe lầm không, tên Ranieri kia là một tên dở hơi, không hề thích nữ long tộc a!"
Trần Duệ lơ đểnh gật gật đầu: "Yên tâm, chỉ là con nít hồ nháo, ta cũng không nổi giận gì!"

"Nàng ta... cũng không phải con nít!"

Dù có Đâu Đâu đi chung, nhưng tình cảnh Alice vẫn rất nguy hiểm, Trần Duệ liền thay đổi khuôn mặt, cưỡi tiểu hắc mã rời đi, ra khỏi thành liền thẳng phía đông mà tăng tốc.

Ven đường, vô số người tìm bảo tàng lui tới, hắn mặt kệ ánh mắt chăm chú của họ, dùng tốc độ nhanh nhất mà chạy.

Trần Duệ một đường phi nhanh, khi đến Lam Trì sơn mạch, liền dừng vó, vô số người chú ý đến con tuấn mã này.

Mới vừa xuống ngựa, hắn đã bị vô số ánh mắt mờ ám nhìn đến. Một tên có bộ dáng là đội trưởng tiến đến:

"A! Chẳng trách ta không tìm thấy ngựa của mình, thì ra bị tên hỗn đản nhà ngươi trộm đi! Nếu không muốn chết thì lập tức trả cho ta..."

Hắn còn chưa nói xong, tên kia đã dắt ngựa đến, nhìn hắn một cái, tên đại ác ma này liền cứng họng, cả thân thể như bị thứ gì chế trụ, làm cho mấy tên tiểu đệ phía sau cũng không sám nhúc nhích. Nguồn: https://truyenfull.vn

Tất cả bọn tìm bảo tàng khu vực này đều là một đám mềm nắn rắn buông, xem ra lần này đã đá trúng thiết bản rồi.

"Ta tìm hai người, một tiểu cô nương khoảng 13, 14 tuổi, tóc vàng, còn có một nam nhân đi theo sau..."

Trần Duệ cũng không có thời gian tính toán cùng loại cắc ké này, nên nhanh chóng mô tả hình dạng của Alice và "bản thân".

"Hai người kia hình như tiến vào theo sơn đạo bên trái."

Đại ác ma vội vàng đáp một câu, từ từ cảm giác ánh mắt đáng sợ kia rời khỏi người mình, nhưng hắn vẫn không dám nhúc nhích tí nào.

Mắt thấy người kia biến mất trong tầm mắt mình, mấy tên tiểu đệ phía sau mới dám tiến lên vây quanh hắn: "Richardson lão đại, tại sao không chỉ sai đường cho tên kia?"

Đại ác ma xoa xoa mồ hôi lạnh trên mặt, sợ hãi nói: "Người kia thật là đáng sợ, chính cần nhìn ta liếc một cái đã làm ta có cảm giác linh hồn như đóng băng, nếu ta dám nói bậy một câu, chỉ sợ chết không kịp ngáp."

Trần Duệ không rảnh nghe mấy lời nghị luận vô bổ này, hắn để tiểu hắc mã lại ở một địa phương an toàn, dặn dò vài câu, sau đó lập tức biến mất trong mê trận của bảo tàng.