Chàng Rể Ma Giới

Chương 357 : Đàm phán và thù địch

Ngày đăng: 23:16 20/04/20


Ba ngày trôi qua, vẫn không có hồi âm gì. Trong lòng Trần Duệ có chút kỳ quái. Tuy không biết Isabella bên kia có gặp vấn đề gì không nhưng hắn sẽ không hoàn toàn đặt hết hy vọng vào nữ nhân đó. Vào lúc này, thứ đáng tin tưởng nhất chỉ có thể là chính bản thân mình.

Chẳng qua, hắn có một thu hoạch bất ngờ trong mấy ngày này. Đó là ma pháp trận suy yếu trên xiềng xích và nhà giam.

Trần Duệ từng thử qua, xiềng xích và nhà giam đều có tác dụng khắc chế lực lượng lĩnh vực đặc thù. Là một đại hành gia về ma pháp trận cũng là chế khí đại sư đỉnh cấp, Trần Duệ cảm thấy rất hứng thú với loại ma pháp trận cầm cố này.

Hắn không chỉ hứng thú với ma pháp trận mà còn đột nhiên có cách nghĩ, thông qua loại ma pháp trận này để suy diễn ảo diệu trong lĩnh vực.

Cho dù là những người chế tạo ra khí cụ này, những đại sư hoặc tông sư đã quá cố cũng không hề nghĩ được, có một ngày sẽ có người sản sinh ra cách nghĩ đó. Họ cũng không ngờ được, người có cách nghĩ đó là một tên siêu cấp chế khí sư và ma pháp trận đại sư mang trên mình kỹ năng biến thái "Độ sâu phân tích". Bởi vì nó thật sự là khác xa thực tiễn.

Sơn trọng thủy phục nghi vô lộ,

Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn.

Dịch thơ:

Núi sông ngỡ chẳng đường vô,

Liễu rậm hoa thưa lại có làng.

Trích:

Câu này rất sâu sắc. Ngày xưa cách đây ngàn năm, xóm làng rất thưa thớt. Tôi như thấy tác giả trên đường lãng du, đi qua hết núi này sông nọ tưởng như hết lối đi rồi, ko tìm nổi chỗ xóm thôn để nghỉ chân. Bất chợt lại nhìn thấy một rặng liễu mờ tối (không biết từ ám này có nghĩa giống từ ám quẻ không), có lẽ tác giả lưỡng lự nghĩ: mấy lần gặp rặng liễu kiểu này rồi mà đi theo đường này toàn lạc lối, mù mịt thêm! Không biết có nên tiến tiếp không đây? Không tìm được nơi nghỉ chân thì rất dễ bị thú dữ tấn công.

Thay đổi góc nhìn sự việc, Trần Duệ nghĩ đến một số chỗ thuộc phạm trù mà trước kia mình chưa nghĩ đến. Tri thức ma pháp trận và chế khí đem đến tác dụng tương đối then chốt. Tùy theo sự vận hành của độ sâu phân tích, cho dù không thể phá giải hoàn toàn ma pháp trận phức tạp và thâm ảo kia thì hắn cũng có thể lần theo dấu vết mà suy diễn ra lĩnh vực.

Những ma pháp trận cầm cố này khiến cho Trần Duệ không cách nào thí nghiệm được cảm ngộ với lĩnh vực mới. Nhưng hắn lại có siêu cấp hệ thống, có thể thoải mái thử nghiệm ở trong huấn luyện trường hơn nữa lại còn không bị hạn chế bởi thời gian hiện thực.

Sau khi tiến vào sân huấn luyện chọn môi trường lôi điện đặc thù, Trần Duệ để thân thể thích ứng được với sự "tẩy lễ" của lôi điện. Kết hợp với sự lĩnh ngộ hai mặt và lý giải của bản thân, trị số kinh nghiệm của Pháp cảnh cuối cùng đã bắt đầu tăng lên không ngừng.

Mấy ngày này cũng có người tới đưa cơm đều để lại ở bên ngoài nhà giam. Cái nhà giam này rất kỳ diệu, bên trong có trường trọng lực, bên ngoài lại không có điểm cảm giác nào. Trần Duệ không sợ hạ độc nhưng lại không thể nuốt nổi mấy món ăn rác rưởi này. Trong trữ vật thương khố có thức ăn nhưng vì phòng ngừa giám thị nên hắn phải đợi đến đêm khuya mới dám ăn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Trước nhà giam đột nhiên xuất hiện thanh âm và ảnh tượng kỳ dị.

"Phải nói lại, nguyên nhân thất bại của các ngươi là bởi vì có người cung cấp tình báo sai..."

"Lần này ngươi bị người khác lợi dụng, ta cũng không muốn kết oán quá sâu với Lincoln gia tộc. Ta có thể bỏ qua cho ngươi nhưng trước hết, ngươi phải nói ra là ai đã cung cấp hành tung và tình báo của ta, là ai sai các ngươi đến giết ta?"

Sau đó là quang mang ngân sắc bạo liệt.

Đây chính là cảnh tượng Trần Duệ dùng lưu ảnh thạch để "sao" lại.

Sartre hơi lộ ra dị sắc, lông mày cau lại.

"Nhi tử của ngươi không phải do ta giết mà là bị người lợi dụng. Sau đó, người kia lại dùng thủ đoạn đặc biệt dẫn phát lực lượng nào đó lưu lại trên người con trai ngươi khiến hắn tự bạo mà chết" Trần Duệ lắc lắc đầu. Ánh mắt rơi trên người Lysa và Tongte "Còn về ba người Siding kia, ta không có thù hận gì với họ. Nếu bọn họ tới giết ta, chắc hẳn là có giác ngộ sẽ bị giết. Đây là quy tắc cơ bản nhất."

Sartre đã khôi phục từ trong kinh dị, lãnh đạm nói: "Ta không biết ngươi làm sao mà vừa rồi có thể chế tạo ra những huyễn tượng kia, nhưng... cho dù Loudan không phải do ngươi giết thì cũng là vì ngươi mà chết! Hôm nay, không cần biết ngươi có hoa ngôn xảo ngữ thế nào cũng khó thoát khỏi chuyện bị bầm thây vạn đoạn."

Chẳng lẽ hắn muốn tới giết ta. Ta phải tiếp tục ngoan ngoãn bó tay sao? Trần Duệ vốn định châm biếm vài lời nhưng lý luận cùng loại người như Sartre thì hiển nhiên là không có ý nghĩa gì hết.

Thế lực của nguyên lão gia tộc to lớn căn bản sẽ không quản cái gì gọi là đúng, cái gì gọi là sai, nào có để ý bên mình không có đạo lý chút nào. Thêm đàm phán lợi ích với Rommel thất bại nữa, hiện nay hắn đã trở thành đầu nguồn của tất cả mọi tội lỗi. Hôm nay, họ không có khả năng chịu để yên.

Nắm đấm mới là đạo lý thực sự. Rất nhiều lúc đau xót về "đạo lý" này nhưng lại không thể không thừa nhận đạo lý này.

"Ngươi cho là hôm nay ngươi có thể giết ta?" Trần Duệ nhàn nhạt hỏi lại một câu. Kỳ thực ngay khi Sartre xuất hiện, hắn đã ngấm ngầm ấp ủ và điều chỉnh lực lượng của mình.

"Ngươi có thể chiến thắng đám người Siding và Pierce liên thủ, thực chắc hẳn là đã tiếp cận cảnh giới ma hoàng thậm chí là đã đạt tới cảnh giới ma hoàng. Ta đã qua nhiều năm không chiến đấu rồi, không nắm chắc có thể thắng được ngươi nhưng..." Trên người Sartre bốc lên quang diễm mắt thường có thể trông thấy, đã tính trước trong lòng nói: "Nơi này là nhà giam thứ mười ba trong bí ngục. Đối phó với một kẻ bị nhốt trong này bảy ngày, lại còn không ăn không uống thì phần thắng của ta là trăm phần trăm! Hiện tại, ta muốn hỏi ngươi, lát nữa, ma pháp trận của nhà giam rút đi, ngươi có còn khí lực để đứng chịu chết không?"