Chàng Rể Ma Giới

Chương 436 : Quang ám! Thiếu nữ ma đế tại mại trường đặc biệt

Ngày đăng: 23:17 20/04/20


Hai ngày sau, đại hội thương mậu của Huyết Sát đế đô cử hành theo đúng hạn.

Trần Duệ dùng tên giả, biến thành một tiểu thương trong mậu dịch hội. Chẳng qua tiểu thương này hơi đặc thù, đều chỉ tập trung vào ở một tiểu mại trường, nghe nói những thứ bên trong đều là vật phẩm đặc biệt vô cùng hiếm có, chỉ khách có thân phận đặc thù mới có thể vào xem mại trường này.

Tess phải rất vất vả mới nghe ngóng được tin tức này, Trần Duệ vốn muốn nhân cơ hội này tìm kiếm ốc nguyên chi nhưỡng, còn cả một ít nguyên liệu chế tạo thần khí nữa, tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này. Chỉ là năng lực của Tess trước mặt không đủ để giúp hắn gia nhập hàng ngũ khách đặc biệt, cho nên Trần Duệ rất thông minh lựa chọn trở thành người bán đồ.

Mặc dù có Tess trợ giúp nhưng muốn tiến vào mại trường này không phải là một chuyện dễ dàng, nhất định phải có hàng hóa hiếm có không giống người. Trần Duệ lấy ra một ít đồ chơi nhỏ trước kia chế tác tại Thải Hồng sơn cốc. Chất liệu hoặc giá trị của mấy món đồ chơi này vốn không cao, nhưng sự đặc sắc của mại trường này không phải chỉ phụ thuộc giá trị cao, quan trọng nhất chính là "đặc biệt", càng đặc sắc, càng cổ quái càng tốt. Cuối cùng mấy món đồ chơi của Trần Duệ cũng thông qua "xét duyệt", thành công "nhập hàng" vào trong mại trường.

Trước khi mở hàng, các thương nhân tại mại trường độc lập này đều được tập trung lại nghe phát biểu, nội dung có liên quan đến một ít quy củ đặc thù của mại trường. Trong đó có một việc được nhấn mạnh đặc biệt, chính là đến một lúc nào đó, sẽ có một vị nữ khách mang thân phận tôn quý quang lâm mại trường độc lập này, phải dành mười hai phần tinh thần để chiêu đãi cho tốt, dù người khách này xem trúng cái gì cũng phải bán cho nàng, phương diện giá cả thì phải thích hợp, không được quá cao hoặc quá thấp.

Nếu như vị nữ khách này mua một thương phẩm, vậy thì sau hội sẽ giành được phần thưởng gấp năm lần giá thương phẩm, nếu như có thể làm vị khách này vừa lòng thì sau hội sẽ giành được phần thưởng gấp mười lần!

Có một số ít thương nhân đã từng tham gia loại mậu dịch tương tự ở Huyết Sát đế đô, nghe nói lúc đó cũng có loại quy củ đặc biệt này, mà sau đó lại còn khen thưởng đúng gấp mười, cho nên có thể tin ngay không cần nghi ngờ.

Vị nữ khách kia rất có thể là quý tộc nhất lưu của vương tộc cao quý, Trần Duệ hơi hiếu kỳ, nhưng cũng chỉ là hiếu kỳ mà thôi, không hề để ý quá nhiều trong lòng. Lực chú ý của hắn lúc này đang đặt trên hàng hóa của những "đồng nghiệp" kia, đúng là tìm được nguyên liệu cần thiết chế thần khí và một ít đồ tốt hiếm có, đáng tiếc không có ốc nguyên chi nhưỡng, cũng không nghe được tin tức của núi Sekeruide từ miệng những người này.

Làm đồng nghiệp buôn bán, Trần Duệ đã cùng thương lượng với mấy thương gia nhìn trúng kia, nếu như cuối cùng không có khách mua những tài liệu và thương phẩm kia, có thể trao đổi thương phẩm cần thiết hoặc là bán cho hắn bằng giá tiền hợp lý, chẳng qua người ta chắc chắn sẽ dùng tiền mua sắm, bởi vì những "thương phẩm" kia của Trần Duệ quá cổ quái, thật sự làm cho người ta khó mà hứng thú được.

Trong một mại trường đơn độc, mua bán đặc thù lặng lẽ bắt đầu. Khác với không khí náo nhiệt ở bên ngoài, những thương gia trong mại trường này đều được thiết kế không gian cách ly hữu hiệu. Có hàng có lối, đường thông hè thoáng, vừa nhìn là thấy ngay thương gia và thương phẩm, không hề có vẻ chen chúc.

Theo quy củ, người bán hàng ở mại trường đặc thù không thể nói to, trước mỗi quầy hàng đều có một cái thẻ, liệt kê chi tiết hàng hóa và giá cả của mình, chỉ khi những người khách kia xem trúng hàng hóa nào đó rồi hỏi han thì mới được lên tiếng, một khi vi phạm thì sẽ bị trục xuất khỏi mại trường.

Khách tới nơi này cũng không nhiều, từ cách ăn mặc hoặc nói năng xem ra hầu hết có thân phận bất phàm, ra tay rất hào phòng, rất ít mặc cả. Gần một giờ, mấy thương nhân đã kiếm được rủng rỉnh đầy túi, mặt mày hớn hở.

Khác với những người bán hàng thu hoạch khá khẩm kia, mấy món hàng cổ quái trên quầy của Trần Duệ rất ít được hỏi thăm, ngay cả lão địa tinh bán kỳ hình ma thú bên cạnh cũng vừa mới bán được hai con, mà Trần Duệ vẫn chưa có ai mở hàng.

Lão địa tinh kia nhìn hắn thị uy một cái, lại bắt đầu cẩn thận kiểm tra lồng ma pháp, chỉ sợ xuất hiện vấn đề, làm những bảo bối phát tài kia trốn mất.

Vừa lúc đó, có một vị nữ tử xuất hiện trong mại trường đặc thù, nữ tử này bước đi nhẹ nhàng, mặc một cái váy ngắn tay màu trắng viền bạc, vóc người cân xứng mười phần, mái tóc màu lam nhạt kết thành hai búi, trên mặt che một tầng mạng mỏng, không nhìn rõ mặt mũi, thế lại càng thêm thần bí, nhìn đôi tròng mắt long lanh mà linh động kia thì chắc là một mỹ nữ có tướng mạo xuất chúng.

Nữ tử này lại xuất hiện đúng lúc này, hơn nữa lại giống vị nữ khách tôn quý được miêu tả trong "hội làm quen" lúc nãy. Một lúc sau, gần như tất cả các thương gia đều phấn chấn tinh thần, khát vọng vị "nữ thần tài phú" này có thể chú ý đến quầy hàng của mình. Nếu như không có quy định nghiêm khắc thì chỉ sợ đã có người tiến lên chào hàng rồi.
Thiếu nữ quan sát kỹ, nhìn một trận hắn chơi, tròng mắt đã chớp chớp những ánh sao nhỏ lập lòe: "Có thể cho người ta chơi thử hay không…"

Thế là, dưới sự chỉ đạo của Trần Duệ, thiếu nữ bắt đầu thử thâm nhập nghiên cứu "triết lý", kết quả thua lên thua xuống. Bất tri bất giác, hai giờ đã trôi qua, thiếu nữ vẫn chăm chú nắm lấy khối tinh thạch như cũ, không hề có ý nghĩ rời đi, những thương nhân xung quanh đều đỏ rực cả mắt lên.

"Tiffany tiểu thư, ta còn phải buôn bán, không bằng, cái kia…" Trần Duệ trong lúc bắt chuyện đã hỏi ra tên của thiếu nữ này, nhưng mà cũng chỉ đến như thế mà thôi. Hiện nay Tiffany đã trầm mê trong trò chơi, lỗ tai không nghe được mấy câu thừa thãi.

"Ấn lên cái ký hiệu màu đỏ kia!"

Tiffany ấn lên cái ký hiệu kia, kết quả trò chơi tạm dừng, dường như bây giờ nàng mới sực tỉnh, hơi hơi xấu hổ nói: "Xin lỗi, Simon, người ta vô cùng vô cùng thích cái đạo cụ ma pháp này, ngươi bán bao nhiêu tiền?"

Simon là tên giả mà Trần Duệ dùng, trong lúc trò chuyện hắn đã dò xét ra, thiếu nữ này thuộc về loại hình ôn nhu mà thông tình đạt lý, sẽ không ỷ vào thân phận vương tộc và thực lực ma đế cấp để cướp đoạt, nếu như là Lola thì chỉ sợ trò chơi này sớm đã là của "bản tiểu thư" rồi.

"Đây là kỷ vật duy nhất, cũng là trân quý nhất mà lão râu trắng để lại cho ta, không phải để bán…" Nhìn thấy Tiffany lộ ra ánh mắt thất vọng, Trần Duệ nắm chặt thời cơ nói một câu: "Nhưng mà lão râu trắng cũng từng nói qua, ông muốn đi tìm một thứ gọi là ốc nguyên chi nhưỡng, nếu như Tiffany có thể cho ta ốc nguyên chi nhướng, ta nguyện ý mang kỷ vật trân quý nhất này ra trao đổi."

"Ốc nguyên chi nhưỡng!" Tiffany dường như hơi kinh ngạc, lập tức lắc lắc đầu, tròng mắt lại nhìn chằm chằm cái "máy chơi game" kia không rời đi được.

Kỳ thực mấy lời này của Trần Duệ có sơ hở, trước thì chỉ nhớ rõ lão râu trắng nói đến núi Sekeruide, bây giờ lại có thêm ốc nguyên chi nhưỡng. Nhưng mà hiển nhiên Tiffany không phải loại người tâm kế thâm trầm như thế, hơn nữa lại bị máy chơi game hấp dẫn, không hề để ý nhiều như vậy. Chỉ là dù Trần Duệ có dụ dỗ thế nào thì thiếu nữ vẫn không chịu nói sự tình liên quan đến núi Sekeruide và ốc nguyên chi nhưỡng.

Trần Duệ cũng biết đối phương có thực lực ma đế cấp, không thể làm quá được, lập tức than thở: "Hôm nay gặp được Tiffany tiểu thư, cũng coi như là kỳ ngộ hiếm có, như vậy đi, món đồ chơi tinh thạch này tặng cho tiểu thư, coi như là lễ vật của bằng hữu đi."

"Cám ơn ngươi, Simon!" Tiffany mừng rơn, nhận lấy giống như được chí bảo, nhìn lại bộ dạng lắc đầu than thở của Trần Duệ thì lại cảm thấy hơi áy náy: "Xin lỗi, có một số chuyện người ta không nói cho ngươi được, ốc nguyên chi nhưỡng kia… ta chỉ nhớ trong kho tư liệu của đồng minh chế khí sư đế đô chắc có ghi chép, nếu có cơ hội ngươi có thể đi xem một chút. Chẳng qua, thứ như vậy thật sự ngươi không tiếp xúc được, người ta bây giờ phải đi, hy vọng chúng ta còn cơ hội gặp mặt lần sau. Để biểu thị sự cảm tạ với lễ vật trân quý này, ạch… ta mua tất cả đồ vật trên quầy hàng của ngươi nhé."

Trần Duệ không cự tuyệt ý tốt của Tiffany, bởi vì thân phận của hắn bây giờ là "thương nhân".

Dù thế nào đi nữa, cuối cùng thì sự tình cũng có chút manh mối, xem ra phải đi một chuyến đến đồng minh chế khí sư kia rồi.