Chàng Rể Ma Giới

Chương 471 : Trở lại và cây kéo

Ngày đăng: 23:17 20/04/20


Hai ngày trôi qua, rốt cuộc Trần Duệ nằm trên giường cũng mở mắt, người đầu tiên hắn nhìn thấy là Alice, trong cặp mắt to của tiểu la lỵ lóe ra lệ quang vui mừng, nhào tới: "Ca ca, rốt cuộc chàng cũng tỉnh!"

Hóa ra, đêm đó sau khi Trần Duệ dùng hết dư lực ngự tinh biến đưa bọn người Munroe đến chỗ Tim ở cứ điểm Walan thì sắp không duy trì được nữa, hắn tranh thủ thời gian phát động tinh không chi môn trở lại trấn Rye, nói với tiểu la lỵ một câu phải ngủ hai ngày gì đó, sau đó hôn mê đi.

Nhìn khuôn mặt tiều tụy của tiểu la lỵ, hẳn là hai ngày nay đều chăm sóc hắn, Trần Duệ không tránh cái ôm của nàng, sờ lên đầu nàng: "Yên tâm, ta không sao, gian phòng này là…"

"Là do Celine kia sắp xếp, bởi vì Hội chợ thực vật tổ chức nên lữ điếm đều đã chật ních rồi…"

Trần Duệ nhẹ gật đầu, đột nhiên bụng ọc một tiếng, Alice cười hì hì: "Chàng ngủ hai ngày không ăn gì, bụng cũng kháng nghị rồi, để ta đi lấy thứ gì đó cho chàng ăn."

Không lâu sau, đồ ăn được mang tới, nhưng mà là tự tay Celine đưa lên, bị tiểu la lỵ giành lấy bát, bưng tới trước mặt Trần Duệ, hơn nữa… không ngờ lại mặc kệ đôi tay hắn đang giơ lên, đưa cái thìa đến.

Celine thấy hành động của Alice thì mỉm cười, một bộ dạng hào phóng không so đo, hai người cũng chỉ hơn nhau một hai tuổi, nhưng Alice non nớt hơn nàng nhiều lắm, quả thực là một đứa trẻ.

Celine càng trấn định thì tiểu la lỵ càng không phục, quay đầu lại nhìn chằm chằm nàng ta thị uy. Do loại tâm lý khó chịu này nên tần suất đút thìa lại tăng lên, thiếu chút nữa Trần Duệ nghẹn đến cổ họng rồi.

"Tốt rồi…" Rốt cuộc Trần Duệ cũng không chịu được tiểu la lỵ thiên mã lưu tinh này, nhận lấy canh tự mình ăn lấy.

Tiểu la lỵ mất đi vũ khí thị uy với kẻ địch thì bất mãn nhếch môi lên.

Trần Duệ thật vất vả mới dỗ được Alice đi ra, tròng mắt của Celine chuyển động, mở đạo cụ cách âm ra, sau đó mới tiến lên cúi người thi lễ, cung kính dâng lên một không gian giới chỉ: "Chủ nhân, hạt giống và tài liệu người cần đều ở trong này."

Trần Duệ nhận lấy không gian giới chỉ, dùng ý niệm xem xét, quả nhiên là đẩy đủ, khẽ gật đầu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

"Hai ngày nay, vị muội muội tự xưng "hôn thê" của chủ nhân vẫn một mực chiếu cố người, cho dù ta phái thị nữ tới thì nàng cũng không chịu."

Trần Duệ nghe chính miệng Celine nói tiểu la lỵ cả ngày chiếu cố hắn, trong lòng ấm áp, lại nghe thấy Celine dè dặt hỏi: "Xin hỏi chủ nhân, việc kia…"

"Việc của Munroe, ngươi không cần lo lắng đâu."

"Đa tạ chủ nhân!" Trong mắt Celine xẹt qua sự vui mừng, thử hỏi một câu: "Chủ nhân có sắp xếp cho tất cả bọn họ không? Còn có, thân thể người còn bị thương không? Ta có thuốc trị thương độ tinh khiết cao của Engelhard Gillette đại sư…"

Còn chưa nói xong thì hai đạo ánh mắt sắc như dao đã bắn thẳng đến chỗ nàng. Cùng lúc đó, một cỗ uy áp đáng sợ truyền đến, Celine cảm thấy trời quay đất cuồng, cảm thấy thân mình như bị lửa địa ngục thiêu đốt, linh hồn có thể tùy lúc tan thành tro bụi. Nàng sợ đến hồn phi phách tán, vội vàng xin tha: "Chủ nhân tha mạng!"
Tại nơi ở không có một bóng người, ngay cả Pagliuca và Loubei cũng không có, có thể đã đi xem trận đấu luyện tập. Nhưng mà ngay cả tiểu hắc mã cũng không thấy làm cho Trần Duệ cảm thấy kỳ quái, bỗng dưng lại sinh ra một cảm giác quen thuộc, mặt đất đột nhiên sập xuống một cái hố to, thân ảnh của Trần Duệ trong nháy mắt hiện ra bên miệng hố, nếu vừa rồi hắn không phản ứng mau thì đã rơi xuống rồi.

Lúc này, một vũng nước nhỏ nhanh chóng bốc hơi thành sương trắng bao phủ hắn lại. Sương trắng tràn ngập tỏa ra hàn khí đáng sợ, còn trên cả lĩnh vực của Rocky, nó đi qua chỗ nào thì chỗ đó bị đông lại thành băng.

Thân ảnh của Trần Duệ lại thuấn di tránh thoát sương trắng, nhưng hắn còn chưa đứng vững gót chân thì băng, tuyết, lôi điện, lưỡi dao sắc bén cùng đủ loại cơ quan bắt đầu phát động toàn bộ. Trần Duệ né trái tránh phải hết khả năng, thật vất vả mới né được thì cỏ xanh dưới chân chớp mắt đã cao hơn mười mét, giống như là những cánh tay có sinh mệnh, cuốn chặt lấy người hắn, cả người biến thành một chữ "đại" treo lên không trung, không thể động đậy.

"Tha mạng a, Lola!" Trần Duệ không nghĩ ngợi gì buột miệng nói ra, tại nơi này, có thể biến hoàn cảnh đơn giản thành cơ quan mạnh như vậy, hơn nữa còn dùng thượng cổ phù ngữ mà ngay hắn cũng chưa hiểu rõ hết, ngoại trừ Lola thì chẳng tìm được người thứ hai nữa.

Lần trở lại trước, Lola vẫn luôn đóng cửa thí nghiệm, đến tận lúc hắn đưa Alice đi nàng vẫn chưa thí nghiệm xong. Bây giờ hẳn đã "xuất quan" rồi, lại nói tiếp, cũng rất lâu hắn không gặp tiên nữ long tiểu thư, trong lòng vô cùng mong nhớ.

Lúc này, cỏ xanh phía trước khoác lên một tầng sương trắng, nhanh chóng kết thành băng có hình dạng cái kéo, không ngừng mở ra đóng vào, chuyển động về giữa hai chân hắn, dường như cần "cắt" rụng cái gì vậy.

Trần Duệ dựng đứng hết cả lông tóc, nếu cái gì đó bị "cắt" thật, chi dù có sống sót thì cũng lưu lại tâm lý bóng ma không thể triệt tiêu.

"Lola, đừng nghịch nữa…"

"Lách cách lách cách…"

"Lola, ta có chuyện rất quan trọng muốn nói với nàng!"

"Lách cách lách cách lách cách…"

"Lola thân ái, ta có lễ vật trân quý nhất muốn tặng nàng!"

"Cây kéo" chợt ngừng lại, một bóng người dần hiện ra rõ ràng, tóc tím váy dài, thân hình thon thả động lòng người, trên khuôn mặt tinh xảo hoàn mỹ đeo một đôi kính mắt, đúng là khoa học gia tiểu thư.

Chẳng qua, rất rõ ràng, trên mặt khoa học gia tiểu thư đã lộ ra ba chữ "không cao hứng" rồi.