Chàng Tiên Cá Bé Nhỏ
Chương 3 :
Ngày đăng: 09:26 18/04/20
Edit + Beta: A Cẩn
Kết bọn nấu cơm chưa đến ba tuần, bố mẹ tôi đã trở lại.
Quãng thời gian bố mẹ ở nhà, tôi vẫn rất vui vẻ. Căn nhà trống vắng lại đầy ắp tiếng người. Cho dù thoạt nhìn giữa bố mẹ không được hài hòa cho lắm, thỉnh thoảng sẽ xảy ra cãi vã, mẹ tôi nấu cơm còn không ngon bằng tôi, nhưng tôi đã cảm thấy thỏa mãn lắm rồi.
Tôi kể cho Cận Sở nghe rằng bố mẹ tôi đã trở lại trong trạng thái phấn khởi. Cậu ấy cười nhìn tôi, nghe tôi kể chuyện nhỏ chuyện to trong nhà, cực kỳ kiên nhẫn.
Nhưng tôi chợt nhớ ra cậu ấy vẫn chỉ có một tôi, lại hơi khó chịu thay cậu ấy.
Sắp tới cuối năm, tôi mời Cận Sở tới nhà tôi ăn bữa cơm đầu năm. Lúc đó, dưới sự kiên quyết của tôi, cậu ấy đã dạy tôi không ít thủ ngữ đơn giản, không cần dùng giấy bút cũng có thể tiến hành đối thoại đơn giản.
Cậu nói làm thế không ổn lắm, tôi bảo không sao đâu, tụi tôi là bạn bè mà đúng không? Cậu ấy nhìn tôi rất lâu, có rất nhiều cảm xúc trong đôi mắt ấy, như là vui sướng, lại có vẻ có thứ gì đó khác nữa, lấp lánh, trong veo mà sáng ngời, tựa như hổ phách không tỳ vết, cực kỳ đẹp đẽ.
Hứa với tớ đi, tôi nói.
Cậu ấy bất đắc dĩ gật đầu hứa, tôi sung sướng ôm chặt lấy cậu ấy.
Khi tiếp xúc gần gũi với cậu ấy có thể dễ dàng ngửi thấy mùi hương mát lạnh trên người cậu ấy. Khá giống với mùi lá cây sau cơn mưa, lại có vẻ mát lạnh ngọt ngào như bạc hà.
Tôi ôm chặt quá nên cậu ấy hơi giãy giụa một chút, bờ môi lướt qua vành tai tôi, cảm xúc mềm mại mà trơn mịn.
Tôi bỗng nhiên cảm giác gò má nóng lên, thả lỏng tay, làm bộ như không có việc gì nói:
– Thế hứa nhé?
Cậu ấy cười gật đầu.
Tôi chào tạm biệt cậu ấy, nhìn cậu ấy đi vào huyền quan đóng cửa lại, sau đó mới vui sướng chạy về nhà, vội vã nói cho bố mẹ biết sẽ có bạn cùng lớp đến chơi vào dịp Nguyên Đán.
Mẹ sờ đầu tôi, cười tủm tỉm nói:
– Hà Ý nhà tôi có bạn mới rồi.
Tôi ôm mẹ làm nũng. Bất kể bao nhiêu tuổi, vòng tay mẹ vẫn luôn là nơi an toàn nhất, là cảng tránh gió lớn nhất trên đời này.
Nguyên Đán được nghỉ, buổi sáng tôi thức dậy sớm, lăn qua lăn lại mười phút không ngủ tiếp, bèn quyết định rời giường đi đến nhà cậu ấy gọi cậu ấy. Nhà cậu ấy có một cái sân nhỏ, trồng rất nhiều loài cây mà tôi không biết tên. Ban đầu tôi còn tưởng là cỏ dại, sau này nhìn thấy cậu ấy tưới nước thì mới biết được đó là cây do cậu ấy trồng.
Sáng sớm có sương mù, tôi đứng bên ngoài gõ cửa, sau một lúc lâu mà không có người mở cửa. Thế là tôi lại đi bộ đến quán bán đồ ăn sáng ngoài phố để mua bánh bao, bánh quẩy, sữa đậu nành và cháo mang về. Tôi nhấc chậu hoa thứ ba trên hành lành ra chỗ khác, lấy chìa khóa mở cửa.
– Cận Sở thì sao?
Cận Sở giơ cuốn vở lên: Tốt lắm, cũng nhiều.
Lớp phó học tập đẩy kính, ngơ ngác kêu:
– Các cậu có thần giao cách cảm à?
Tôi đáp trả một cách hữu hảo:
– Còn cậu?
Cậu ta lại vui vẻ, phô bày cho tụi tôi nghe cả đống chuyện cậu ta về nhà bà nội ăn tết, chuyện con gà nhà bà nội mổ con chó, con chó cắn lại con gà các kiểu.
Tôi quyết định rút lại lời vừa nói. Có lẽ cậu ta hoàn toàn không biết xa lánh là gì ấy.
Lúc lắng nghe những chuyện vặt vãnh lông gà vỏ tỏi như vậy, Cận Sở vẫn mỉm cười nhẹ nhàng. Tôi không cẩn thận suy nghĩ viển vông, lớp phó học tập gọi tôi ba tiếng liên tục tôi mới giật tôi tỉnh lại:
– Hở?
– Lớp trưởng nói cuối tuần lớp tôi liên hoan, hỏi cậu có tới không?
Cậu ta nhắc lại lần thứ tư.
Tôi phản xạ có điều kiện nhìn Cận Sở.
– Cận Sở cũng tới! Đúng không?
Lớp phó học tập mong chờ nhìn cậu ấy.
Cậu ấy khó xử nhìn tôi, cuối cùng đành gật đầu.
Tôi biết cậu ấy không muốn đi, nhưng cậu ấy càng không đành lòng từ chối ánh mắt mong chờ của người khác.
Cậu ấy đi đâu thì tôi đi đó. Tôi nói:
– Tớ cũng đi.