Chàng Tiên Cá Bé Nhỏ

Chương 7 :

Ngày đăng: 09:26 18/04/20


Edit + Beta: A Cẩn



Hôm đó, nói chuyện đến cuối cùng, hai người đành cụt hứng ra về. Lúc tôi đi qua dọn ly café thì thấy anh Nguyên tựa lưng vào sofa, hình như đang ngẩn người. Ly sữa nóng đặt trước mặt — Đương nhiên bây giờ đã lạnh — thoạt nhìn chưa từng bị uống một miếng.



Thứ này là do Cận Sở làm riêng cho anh ấy. Anh Nguyên mở quán café, nhưng chính anh ấy lại chưa từng uống café bao giờ, luôn pha chút sữa bò, trà sữa, chocolate nóng vân vân để uống.



Anh ấy nói đó là vì anh ấy không thích vị đắng. Bất kể có bỏ bao nhiêu đường vào café đi nữa thì anh ấy vẫn thấy đắng.



Nếu đã vậy thì tại sao lại không mở quán trà sữa? Tôi hỏi anh ấy.



Bởi vì lúc đó anh có biết café lại đắng đến vậy đâu. Anh ấy trả lời một cách đương nhiên.



Tôi tay chân nhẹ nhàng bưng đĩa lên, thuận tiện lau bàn luôn. Anh Nguyên mở đôi mắt dài mảnh nhìn tôi, chậm rãi nói:



– Dọn ly của anh luôn đi.



Tôi nói:



– Ngọt lắm đấy. Cận Sở cố ý bỏ đường gấp đôi cho anh đấy.



Anh Nguyên im lặng nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi chỉ chịu được mấy chục giây rồi đầu hàng:



– Không uống thì thôi vậy.



Tôi duỗi tay lấy ly. Bỗng anh ấy bật cười, bưng ly sữa bò lên uống một ngụm, nói:



– Đúng là ngọt ghê.



Ngừng chốc lát, anh ấy còn nói:



– Bây giờ cậu với Tiểu Cận là một đôi rồi nhỉ.



Anh ấy nói câu trần thuật, giọng chắc như đinh đóng cột.



Nhất thời, tôi không biết phải đáp lời như thế nào. Tôi không rõ thái độ của anh ấy đối với chuyện này. Trong lúc tôi còn chần chờ thì anh ấy lại xua tay, ra hiệu cho tôi nhanh đi đi.



Tôi bưng ly café vào nhà bếp rửa, cảm thấy chắc anh ấy là một con yêu quái có thể đọc suy nghĩ của người khác.



Tôi tưởng mọi chuyện sẽ dừng lại ở đây. Nhưng bất ngờ là ngày hôm sau, người bí ẩn lại đến đây.



Lần này anh ta không quấy rầy anh Nguyên mà chỉ gọi một ly café, sau đó ngồi tựa vào cửa sổ đối diện với anh ấy rồi gõ laptop. Anh ta ngồi trong quán cả buổi sáng, không biết đang làm những gì.



Sau đó ngày thứ ba, ngày thứ tư, hầu như mỗi ngày anh ta đều đến. Có lúc là buổi sáng có lúc lại là buổi chiều. Các loại café trong quán đều bị anh ta uống gần hết rồi.



Trong khoảng thời gian này, quán lại trở nên vắng vẻ như trước kia. Mỗi ngày bưng café cho mấy người khách thưa thớt, xong rồi tôi ngồi ở sau quầy với Cận Sở cùng đọc sách với nhau, có lúc lại nói chuyện với nhau trên giấy. Lúc không có khách thì chúng tôi vẫn rất rảnh rỗi. Lúc trước anh Nguyên còn bắt chúng tôi đánh bài với anh ấy. Nhưng gần đây anh ấy đã chẳng còn hứng thú với bài bạc nữa.



Tôi cảm thấy anh ấy ủ rũ như quả cà bị sương đánh vậy. Uy lực của ex thật là mạnh mẽ.



Lúc tháng tám sắp trôi qua, tôi và Cận Sở tiến đến bước cuối cùng.



Lý do là anh Nguyên nghiên cứu ra một loại đồ uống mới, kích động cho tôi uống thử. Chất lỏng màu vàng cam đựng trong ly thủy tinh có mùi trái cây dịu nhẹ, vị rất ngọt, giống như nước ép của một loại hoa quả nào đó. Tôi cẩn thận nhấp một ngụm, phát hiện hương vị còn khá ngon, cho nên uống hết cả một ly, hơn nữa còn phản hồi đánh giá rất cao cho anh Nguyên.




Đứng chờ với Cận Sở một lát, một chiếc Maserati màu đỏ chạy ra từ trong con hẻm, đứng trước cửa quán. Cửa kính xe hạ xuống để lộ gương mặt quen thuộc của anh Nguyên.



– Lên xe đi – Anh ấy nói.



– Màu sắc chói quá đấy.



Tôi cảm thán.



– Lúc còn trẻ anh mày còn chói hơn thế này cơ.



Anh Nguyên liếc nhìn tôi từ gương chiếu hậu, hơi mỉm cười.



– Nếu chú mày đẻ sớm mấy năm thì không chừng còn được chiêm ngưỡng phong thái của anh năm đó.



Tôi bĩu môi:



– Làm như giờ anh già lắm ấy.



– Chú mày cảm thấy anh bao nhiêu tuổi rồi? – Anh Nguyên nhướn mày.



– Em cảm thấy anh giống một sinh viên nghèo khó bỏ học giữa chừng.



Tôi đáp lời rất thành thật.



– Anh Sâm nhìn giỏi giang mới giống người thành đạt.



Anh Nguyên cười phá lên. Đôi mắt anh ấy dài mảnh, đuôi mắt hơi nhếch lên, lúc không cười thì nhìn hơi lạnh lùng, lúc cười lại có chút ngả ngớn. Tuy rằng rất đẹp, nhưng chỉ nhìn ánh mắt thì đúng là không giống người tốt.



Nhưng tướng mạo của anh ấy lại giảm bớt rất nhiều, lạnh lùng giảm bớt thành hờ hững, cũng giảm bớt ngả ngớn thành hoạt bát. Nói đơn giản thì anh ấy có gương mặt nhìn rất trẻ tuổi, thậm chí còn có vẻ hơi non.



Anh Nguyên cười cả buổi, quay đầu hỏi Cận Sở.



– Tiểu Cận nói xem, em cảm thấy anh với anh Sâm đều bao nhiêu tuổi rồi?



Cận Sở ngẫm nghĩ, hai tay giơ lên hai số hai, rồi chỉ vào anh Nguyên.



– Thế còn cậu ta?



— Hai mươi tám. Cận Sở đáp.



Cũng không khác suy nghĩ của tôi là mấy.



– Sai rồi nhé.



Anh Nguyên cười nói.



– Anh lớn hơn các cậu cả một con giáp. Năm nay Chu Sâm mới hai mươi lăm.



– Hơn nữa quan trọng là anh giàu hơn cậu ta nhiều. Cậu ta mới là sinh viên nghèo khó… À không, bây giờ là dân văn phòng nghèo khó.