Chào Anh, Bác Sĩ Tần

Chương 10 :

Ngày đăng: 16:44 27/05/20


[ Dịch: melbournje ]



** ***



Kì thi toán học kết thúc, người bạn học thi chung cùng dành chút thời gian đi ra ngoài một chút, thư giãn một tí, thuận tiện mua chút quà trở về.



Tần Hành lười đi, tình nguyện ở tại khách sạn chơi game.



Bất quá, cái vị học sinh năm 3 ở chung kí túc xá nói một câu, "Anh muốn đi mua cho bạn gái tương lai chút quà."



"Bạn gái tương lai sao?"



Tần Hành ngước mắt.



Nam sinh năm ba ngượng ngùng nắm tóc, "Bọn anh hẹn nhau thi xong đại học thì chính thức xác định quan hệ."



"Cô ấy cũng muốn đến Bắc Kinh học sao?"



"Thành tích học tập của cô ấy bình thường, đoán chừng không tới được."



Tần Hành không có hỏi lại.



"Muốn hay không cùng đi hửm, thuận tiện cho cô bé mà cậu thích một chút quà?"



Tần Hành quệt quệt khóe môi, "À, nhưng em không có thích ai."



Về sau, Tần Hành chọn lấy một số quyển vở, cùng một quyển kinh kịch.



Ngày về đến nhà, bà Tần nhìn thấy một chồng vở kia, lắc đầu, "Đây chính là quà tặng mà con tặng cho bạn mình sao?"



Cái ánh mắt kiểu gì đây a!



"Vở là rốt nhất rồi."



"Lại còn rất dày, có thể dùng thật lâu nữa."



Làm sao lại có cảm giác hắn đi Bắc Kinh về kinh dianh văn phòng phẩm vậy?



Bà Tần không có có ý tốt răn dạy con trai mình, nhưng là vẫn chỉ điểm một chút là tặng quà không thể qua loa như thế được.



Tần Hành chậm ung dung trả lời: "Con tặng, bọn họ có ai sẽ không thích chứ."



Ông Tần cười khẽ một tiếng, "Nó còn biết mua quà, đã có tiến bộ rồi nhá. Bà cũng đừng có mà chê."



Bà Tần nhịn không được, "Cái nữ sinh nào sẽ thích kiểu quà như vậy chứ? Toán học thì học giỏi mà EQ thì tỉ lệ nghịch."



Tần Hành mặt đều đen kịt.



Lâm Vu mở hộp ra, trong mắt lóe ra ánh sáng nhạt, cô còn là lần đầu tiên nhìn thấy dạng sách này. Bản kinh kịch, biểu lộ manh manh, chất liệu kim loại, chế tác rất tinh xảo.



Tần Hành: "Trong cửa hàng có thừa ra một bộ."



Lâm Vu trịnh trọng nói với hắn một tiếng, "Cảm ơn."



Cô đã nghĩ tới cự tuyệt, thế nhưng là đạo lí đối nhân xử thế, cô hiểu. Tất cả mọi người đều nhận quà của hắn, nếu như cô không nhận, liền là không lễ phép.
"Đúng rồi, Lâm Vu, Tần Hành làm sao lại tới lớp tự học buổi tối rồi?"



Trần Đồng tò mò hỏi.



Lâm Vu: "Tớ không rõ."



Thôi Nhã: "Lâm Vu sẽ không nghe ngóng những vấn đề này đâu. Cậu hỏi vậy thì đừng hỏi còn hơn."



Trần Đồng nhún vai: "Ai bảo cậu ấy ngồi phía trước Tần Hành, lại nói, Tần Hành cùng cậu ấy giống như cũng không tệ à nha."



Lâm Vu cầm lấy đồ rửa mặt, "Tớ đi tắm đây."



Xá trường Dương Tiểu Mộng nói ra: "Lâm Vu cùng Tần Hành ngoại trừ trò chuyện về học tập thì còn có thể nói cái gì."



Hai nữ sinh nghe vậy, bỗng nhiên cười một tiếng.



Tắt đèn, cả tòa nhà đều yên tĩnh.



Thôi Nhã mở chăn ra.



Trần Đồng: "Thôi Nhã, cậu còn chưa ngủ à?"



Thôi Nhã: "Ngủ không ngon ấy. Cậu ngồi cùng bàn với Thẩm Nghi Đinh có phải cậu ấy cùng Tần Hành quan hệ rất tốt?"



Trần Đồng: "Cha mẹ bọn họ là bằng hữu, hai người tất nhiên biết nhau, còn có Khuất Thần nữa. Thẩm Nghi Đình nói bọn họ là Tam Kiếm Khách."



Thôi Nhã: "Thanh mai trúc mã à."



Trần Đồng ừ một tiếng.



Thôi Nhã: "Thật sự là hâm mộ Thẩm Nghi Đình. Nghe nói nhà siêu giàu, lại chơi cùng Tần, còn có một anh trai ưu tú như vậy, Thẩm Nghi Hành cũng rất đẹp trai nha ~"



Lâm Vu nhẹ nhàng lật ra cả người.



"Lâm Vu, cậu cũng không ngủ được à?"



"Ừ." Cô nhắm mắt lại, vừa mới nãy một mực đang nghĩ, không biết mẹ đỡ bệnh chữa, còn có thời tiết lạnh thế này chân của bà có phải hay không lại đau. Cô đã hai tháng chưa có trở về nhà, có chút bận tâm.



"Lâm Vu, cậu cảm thấy Thẩm Nghi Hành cùng Tần Hành ai soái hơn?"



Lâm Vu có chút mỏi mệt, mơ mơ màng màng trả lời một câu, "Thẩm Nghi Hành."



*********



Tác giả có lời muốn nói:



Ngày mai Tần Hành có phải hay không muốn nổ!



** **



Thời cấp ba, ngoài Lâm Vu cùng Tần Hành, còn có Khương Hiểu và mấy nhân vật trọng yếu, người ta không nỡ bỏ qua. Hi vọng mọi người có thể kiên nhẫn một chút, cùng bọn họ đi qua ba năm này. Yên tâm, bọn họ sẽ lớn lên, sẽ yêu đương, sẽ kết hôn.



Đây là spoil sao?