Chào Anh, Bác Sĩ Tần
Chương 35 :
Ngày đăng: 16:44 27/05/20
Edit: Bom Bom + melbournje
***
Lâm Vu sửng sốt mấy giây: "Chắc là cậu ấy đi chậm "
Tần Hành không nói gì, hắn không tin, không đợi được mà nói: "Đi vào phòng học xem thử xem như nào."
Lúc này, các phòng học trống không, ánh sáng lờ mờ, yên lặng chỉ có tiếng bước chân hai người họ, có một cảm giác trống trải ngột ngạt, giống như tâm tình của bọn họ lúc này.
Hai người từng bước một đi lên, cuối cùng đã đến lầu ba, liền đi đến phòng học thứ hai.
Khoảng cách mấy chục bước mà tưởng chừng rất dài.
Lâm Vu biểu lộ khốn đốn, thân thể căng cứng.
"Vào thôi" Tần Hành nhẹ nhàng nói, hắn mở điện thoại ra bật đèn pin lên, chiếu vào phòng học.
Lúc này, trên bàn học của cô chất đầy sách vở, có chút lộn xộn. Có thể nhìn ra được, người kia rất gấp.
Lâm Vu sắc mặt trắng bệch: "Tớ không hiểu, sao lại là... Trần Đồng."
Cô nói rất khó khăn, giọng nói đều đang run lên.
Tần Hành cùng Trần Đồng cũng không thân lắm, ba năm cùng lớp hình như nói chuyện với nhau rất ít. Nhưng hắn biết rất rõ, Trần Đồng và Lâm Vu là bạn cùng phòng 3 năm, sáng tối đều gặp nhau.
Lâm Vu mím miệng, thở ra một hơi thật dài, một mặt buồn vô cớ: "Hiện tại tớ có cảm giác rất lạ, tớ thà không tìm thấy sách, hi vọng miễn sao người kia không phải là Trần Đồng".
Tần Hành hiểu suy nghĩ của cô, chuyện này đối với cô thật là khó để chấp nhận, nhưng lại để cô nhìn thấy một mặt khác của tình bạn.
"Lâm Vu, mặc kệ người khác có thay đổi thế nào. Chúng ta vẫn cứ là chúng ta là được"
Không muốn vì sự ác ý của người khác mà phải thay đổi con người ban đầu của mình.
"Tớ không sao, chỉ là có chút khó chịu..." Giọng cô rầu rĩ.
Từ từ tỉnh táo lại, môi cô giật giật nói: "Cảm ơn cậu, Tần Hành."
Ba năm qua, tình cảm giữa bọn họ đã sớm vượt qua tình bạn thông thường. Tần Hành giúp đỡ cô rất nhiều, cô đối với hắn vô cùng cảm kích.
Tần Hành:"Đi thôi, không cần suy nghĩ nhiều, xem như một giấc mộng đi. Alice mộng du... quên hết."
Lâm Vu cười khổ:" Tớ chỉ mới đọc qua «Bạch Tuyết và bảy chú lùn», «Cô Bé Lọ Lem», chứ truyện cổ tích này thì tớ chưa đọc."
Truyện được edit tại wattpad melbournje
Tần Hành nhíu mày, "Nếu cậu cảm thấy hứng thú, chờ thi đại học xong, có thời gian tớ có thể kể cho cậu nghe."
Lâm Vu: "Ai, tớ cũng không phải trẻ con mà." Trong lòng cô đang lơ đãng vì một câu này mà hóa giải mọi tích tụ trong lòng cô. Mà cô tựa như cũng đã quen dạng ở chung này rồi.
Đêm hôm đó, là lần đầu tiên Lâm Vu về ký túc xá muộn nhất. Nhất Trung có quy định, giờ giấc bất quá bà dì coi ký túc biết cô, cho là cô phải ôn tập nên về muộn, thậm chí còn cổ vũ cô.
Lâm Vu trở lại ký túc xá, ba người kia đã rửa mặt xong.
Dương Tiểu Mộng hỏi: "Sao về muộn thế?" Đại khái cũng biết cô mất sách nên tâm tình không tốt.
Lâm Vu trả lời: "Ở trường học đi dạo."
Thôi Nhã cùng Trần Đồng nằm ở trên giường đều không nói gì.
Tần Hành một mực ở dưới lầu, đối với hắn loại người đã quen làm toán mà nói, thi đại học cũng thường thôi. Hắn chỉ là muốn nhìn một chút xem Lâm Vu như nào.
"Thế nào?"
"Còn tốt."
Tần Hành đã hiểu, không tiếp tục hỏi nhiều. Hắn nghĩ khó khăn như vậy, đối với Lâm Vu cũng không tính là vấn đề lớn.
Thẩm Nghi Đình một mực không nói gì.
Đi một đoạn đường, Lâm Vu muốn về ký túc xá, Tần Hành bọn họ cũng muốn về nhà.
Lâm Vu cùng bọn họ tạm biệt.
Tần Hành nhướng nhướng mày, nhìn cô, "Lâm Vu, cố lên."
Lâm Vu cười một tiếng, "Cậu cũng thế." Trong lòng cô có một mảnh trong xanh phẳng lặng, "Tần Hành, tớ sẽ thi đại học B."
Cô quay người, tự nhiên nhìn thấy Tần Hành nhếch miệng lên dáng vẻ tươi cười.
Thẩm Nghi Đình trở lại nhà mình, ông bà Thẩm đều tới.
Bà Thẩm cũng khẩn trương, lòng bàn tay đổ mồ hôi, "Đình Đình, mẹ nghe nói năm nay toán rất khó, đây là chuyện tốt, đối với mọi người cũng khó khăn, liền có chênh lệch."
Thẩm Nghi Đình nhắm mắt lại, "Mẹ, đầu con đau."
Ông bà Thẩm một mặt khẩn trương."Thế nào? Bị cảm nắng sao?"
Thẩm Nghi Đình nhếch miệng không nói chuyện.
Bả Thẩm nói ra: "Tốt, về nhà trước đi."
Xe chậm rãi mở ra, Thẩm Nghi Đình đầu càng ngày càng đau nhức. "Mẹ, con không muốn thi nữa."
Bà Thẩm ôm cô, nhẹ nhàng vuốt sống lưng cô, "Đình Đình, đã đến lúc này, nếu con từ bỏ thì công sức ba năm đều uổng phí."
"Vì cái gì con đã cố gắng như vậy, vẫn chưa được? Lâm Vu bọn họ thì dễ dàng đạt điểm cao."
"Con không thể cùng với Lâm Vu so sánh." Bà Thẩm thở dài, "Mẹ con bé hiện tại đang nằm viện, sau đó phải phẫu thuật tim, sống chết chưa rõ, con cho rằng Lâm Vu liền nhẹ nhõm sao?"
Thẩm Nghi Đình trầm mặc.
Vào lúc ban đêm, Lâm Sam gọi cho Lâm Vu, hai mẹ con nói hơn mười phút mới cúp điện thoại.
Lâm Vu cũng không biết, mẹ mình lại nhập viện rồi.
Lâm Sam khẽ thở dài một hơi, bác sĩ nói bà cần làm giải phẫu, điều kiện ở huyện có hạn, đề nghị bà đi đến bệnh viện lớn ở Tấn Thành.
"A Vu thông minh như vậy cố gắng như vậy, khẳng định không có vấn đề." Bà an ủi mẹ Lâm.
Lâm Sam che ngực, "Con chính là có chút lo lắng, luôn luôn có chút không tập trung."
"Chớ suy nghĩ lung tung, còn có hai ngày nữa là kết thúc thi. Con cứ giữ gìn thân thể mà chờ làm giải phẫu đi." Bà thở dài một tiếng, lần này lại làm phiền Thẩm gia rồi.
Lâm Sam sắc mặt trắng bệch, chăm chú nắm chặt tay. "Mẹ, con thật sự phải xin lỗi A Vu."
"Ngốc quá! Con là tinh thần là trụ cột của con bé, chỉ cần con khỏe, A Vu mới có động lực."