Chào Anh, Bác Sĩ Tần
Chương 40 :
Ngày đăng: 16:44 27/05/20
Edit: melbournje
***
Tần Hành cùng Thẩm Nghi Hành cao tương xứng, hai người đều mặc áo thun sáng màu, khí chất hoàn toàn không giống. Cho tới nay, Thẩm Nghi Hành mang lại cảm giác nho nhã một chút. Mà trên người Tần Hành luôn có chút khinh cuồng ngạo khí của tuổi trẻ.
Con ngươi Tần Hành đen nhánh một mực khóa trên người Lâm Vu, đuôi lông mày mang theo chút vui vẻ. Lâm Vu một tay đẩy vali, hai đầu lông mày mang theo nụ cười thản nhiên, so với cấp ba, bây giờ tại trước mặt bọn họ cô đã sớm đã buông xuống mặt nạ lạnh lùng rồi.
Đồ của Lâm Vu cũng không nhiều, một cái vali, một cái balo. Rất không cần phải để hai đại nam sinh tới đón cô, thế nhưng cô khuyên như thế nào hai người kia đều không để tâm.
Cô cùng Thẩm Nghi Hành ba năm này ít có cơ hội gặp nhau, ngũ quan Thẩm Nghi Hành không có gì thay đổi, biến đổi lớn nhất của học đại học để cho người ta thay đổi chính là khí chất đi. Quần áo thay đổi, kiểu tóc thay đổi, người cũng cực kì thay đổi.
"Anh Nghi Hành ——" cô không còn xưng hô thân mật như trước.
Thẩm Nghi Hành trong mắt chứa chút cưng chiều, nói: "Hoan nghênh!" Anh rất muốn ôm ôm cô bé này, thật quá khó khăn.
Lâm Vu cũng nhìn qua anh, ánh mắt lóe lên.
Thẩm Nghi Hành liễm liễm thần sắc, "Anh đến nơi này mới gặp phải Tần Hành." Hai năm này, quan hệ của Tần Hành với anh rõ ràng không giống trước.
Tần Hành cũng không còn là thiếu niên ngạo mạn năm đó nữa, thần sắc của anh không thay đổi, "Em cùng Lâm Vu trước đó đã hẹn." Lại nói, hiện tại bọn họ là người yêu, anh tới đón Lâm Vu cũng là danh chính ngôn thuận.
Lâm Vu nói: "Chính em tự có thể đi, các người quên trước kia em cũng đã tới thành phố B rồi sao?"
Tần Hành cười nói: "Kia là ba năm trước."
Anh tự nhiên cầm vali của cô. "Xe ở bên ngoài."
Thẩm Nghi Hành bất động đem hết thảy nhìn ở trong mắt.
Thời tiết ở đây vừa buồn chán vừa nóng, bất quá trời rất xanh.
Xe đi hơn một giờ.
Tần Hành ngồi ở vị trí phụ lái, Thẩm Nghi Hành cùng Lâm Vu ngồi ở phía sau.
Thẩm Nghi Hành theo như bình thường hỏi thăm sức khỏe mẹ cô, biết được mọi chuyện đều tốt, anh cũng trấn an.
Tần Hành không nói một lời nhìn ngoài cửa sổ. Anh một mực không rõ ràng, Thẩm Nghi Hành đối Lâm Vu là ý nghĩ gì? Chỉ coi Lâm Vu là em gái sao?
Cho tới khi đến trường học, Tần Hành mới mở miệng, "Nghi Hành, em quen ở đại học y, để em mang cậu ấy đi làm thủ tục cho."
Thẩm Nghi Hành nhìn đồng hồ, "Cũng được." Khóe miệng anh nhẹ cười, "Lâm Vu, chờ kết thúc huấn luyện quân sự, anh cùng em đi chọn máy tính."
Lâm Vu gật gật đầu, "Hôm nay làm phiền anh rồi." Cô nhìn bóng lưng anh ta.
Tần Hành mở miệng đưa ánh mắt cô kéo trở về, "Báo danh ở đại sảnh đó."
Lâm Vu thu tầm mắt lại, mỉm cười với anh.
Tần Hành tự mình cùng một học sinh xa lạ đi cùng một chỗ, thu hút sự chú ý của mọi người.
Chờ báo danh xong, anh dẫn cô tới ký túc xá nữ.
Trình Trình che ngực, "Ghen tị quá. Tiền của tớ!"
Lâm Vu mỉm cười, đeo balo. "Buổi tối không cùng các cậu đi ăn được, tớ đi thư viện đây."
"A! Có biến?" Trình Trình nháy mắt mấy cái. Huấn luyện quân sự bắt đầu không mấy ngày, Wechat của Lâm Vu không biết đã có bao nhiêu bạn rồi.
Lâm Vu sắc mặt thản nhiên: "Không phải. Đi mượn sách."
Là Tần Hành gọi cô.
Trình Trình cảm thán: "Tớ xem như thấy rõ, học bá đều là từ liều mà ra." Ngày đó cô nhìn thấy Lâm Vu đang nhìn đống sách một cách cực chăm chú.
Lâm Vu đến thư viện, Tần Hành đang đứng tại giao lộ, áo trắng quần đen, khí chất sáng rực. Một nữ sinh bên cạnh đang nói chuyện cùng anh.
Lâm Vu dừng lại một chút.
Cô gái đang cười, "Cái thí nghiệm sự kia vất vả cho cậu rồi."
Tần Hành vừa vặn nhìn thấy Lâm Vu, thần sắc anh biến đổi. Cô gái thuận ánh mắt của anh mà nhìn qua.
Lâm Vu đón ánh mắt Tần Hành, đi tới.
Tần Hành giải thích nói: "Đây là bạn học của anh Hàn Dịch Tâm,, đây là Lâm Vu."
Lâm Vu lễ phép hô một tiếng: "Chào chị."
Hàn Dịch Tâm đánh giá cô, "Thì ra em chính là Lâm Vu sao."
Lâm Vu kinh ngạc.
"Chị nghe một số người đề cập qua tên của em, nói thành tích của em rất tốt, dáng dấp lại xinh đẹp. Hôm nay gặp mặt, quả nhiên không phải giả." Hàn Dịch Tâm tự nhiên hào phóng. "Được rồi, các người làm việc đi, tôi cũng phải trở về. Lâm Vu, cuối tuần có đàm hội, nếu em có thời gian có thể tới nghe một chút."
Lâm Vu gật gật đầu, "Được ạ."
Tần Hành: "Đi thôi."
Lâm Vu hỏi: "Hai người học chung một lớp sao?"
Tần Hành ừ một tiếng, ánh mắt rạng rỡ, "Còn muốn hỏi cái gì không?"
Lâm Vu lắc đầu.
Tần Hành cong khóe miệng, cười một cái, "Hàn Dịch Tâm rất thông minh, học tập rất chăm chỉ."
Lâm Vu là lần đầu tiên nghe được anh khen người, có thể thấy được chị Hàn thật rất lợi hại.
"Nhưng mà—— "
"Nhưng mà cái gì?" Cô thuận tiện hỏi.
Dưới ánh mặt trời, anh ngắm nghía khuôn mặt của cô, ánh mắt bình tĩnh, "Nhưng mà, không ai sánh nổi em."