Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 111 : Có anh mới an tâm (1)

Ngày đăng: 12:08 30/04/20


Edit: Phi Phi



Beta: Quỳnh



Gần đây giấc ngủ của cô cũng không được tốt lắm. Nằm ở trên giường nhiều lần cầm lòng không được nhớ tới người nào đó, nhớ tới hai đêm bị anh ôm vào trong ngực ngủ say. Lúc ấy cô còn hoảng sợ, chính là bởi vì có anh bên cạnh, toàn bộ thân thể lẫn tâm tình đều rất thả lỏng.



Hạ Thiên Tinh ngồi phía sau, vừa vặn nghiêng người nằm xuống. Còn không kịp nhắm mắt lại, cửa xe sau đột nhiên bị kéo ra. Cô kinh ngạc, vừa thấy người tới, cả người đều ngơ ngẩn.



Thế nhưng là……



Bên ngoài, gió rất lớn, anh mặc một bộ âu phục đón gió đứng ở kia. Góc áo bị gió thổi bay, anh tựa như đêm đó, cả người như ánh hào quang, mê người mà tiêu sái. Đồng thời đèn xe lúc này chiếu xuống, hình dáng gương mặt hoàn mỹ ẩn nấp trong bóng đêm, chỉ có ánh sáng từ phim nhựa phía trước lóe tới, loáng thoáng phác hoạ ra ngũ quan đẹp đẽ của anh.



Hai người, trầm mặc hồi lâu.



Anh cúi người nhìn cô, cô ngửa đầu nhìn anh. Bốn mắt nhìn nhau, chung quanh ánh sáng phảng phất đều dần dần trở nên ảm đạm, chỉ còn lại ánh sáng lập lòe dừng ở trên hai người.



Mấy ngày không gặp…… Gặp lại, thế nhưng cảm giác dường như đã qua mấy đời……



Cho nên……



Vừa lúc nãy có xe tiến vào, đều là người của anh?



Hạ Thiên Tinh hoàn hồn, ngồi thẳng. Người nào đó cũng đã khom người ngồi vào. Vốn dĩ cô cùng con trai rất vừa vặn với không gian này, bởi vì anh đột nhiên tiến vào, lập tức liền trở nên chen chúc không nói nên lời.



Nhóc con mang tai nghe, ở phía trước xem phim đến chăm chú, không chút nào phát hiện phía sau đã có thêm một người.



Hạ Thiên Tinh thực nỗ lực muốn đem lực chú ý nhìn trên phim đang chiếu phía trước, nhưng mà thử vài lần, cũng chưa có biện pháp. Người đàn ông bên cạnh này cảm giác tồn tại thật sự quá mạnh mẽ, hô hấp của cô tất cả đều là hơi thở của anh, lượn lờ ở chóp mũi, dễ như trở bàn tay liền nhiễu loạn suy nghĩ của cô.
Cô cũng không có ý định ngủ, từ phía sau nhìn phim đang chiếu ở phía trước. Lúc này đây, ngược lại xem đến chăm chú.



Anh thực sự rất mẫn cảm, chỉ cần cô tùy tiện động một cái, có khả năng sẽ đánh thức anh, cho nên Hạ Thiên Tinh đến nỗi hô hấp cũng không dám quá dùng sức, sợ quấy phá giấc ngủ của anh.



Chờ phim chiếu xong, Đại Bạch còn chưa đã thèm, lúc nhóc xoay khuôn mặt nhỏ qua muốn cùng cô thảo luận cốt truyện, cả người cô đều cứng đến có chút nhức mỏi.



“Hư!”



Hạ Đại Bạch kinh ngạc, thiếu chút nữa hô ra tiếng, nhìn động tác ra hiệu im lặng của mẹ. Tay nho nhỏ của nhóc nhanh chóng che lại cái miệng nhỏ mới có thể đè nén xuống.



“…… Ba ba đến đây lúc nào?” Hạ Đại Bạch khẩu hình khoa trương. Nhóc thế nhưng một chút cũng không biết!



“Đã một lúc.” Hạ Thiên Tinh trả lời.



Hạ Đại Bạch quay người quỳ gối trên ghế điều khiển phụ, hai ngón tay nhỏ nộn nộn bám vào chỗ tựa lưng trên ghế dựa cười tủm tỉm nhìn tư thế ái muội của hai người bọn họ, dùng khí vừa nói: “Đại Bảo, mẹ rốt cuộc nguyện ý cùng Tiểu Bạch rồi sao? Nhưng mà kỹ thuật theo đuổi phụ nữ của Tiểu Bạch thật không được đâu, mẹ không nên dễ dàng thỏa hiệp như vậy đâu.”



“Chúng ta không có……” Hai người lớn bọn họ cư nhiên bị một củ cải nhỏ trêu chọc như vậy, Hạ Thiên Tinh cảm thấy tiểu gia hỏa này đã sớm thành tinh rồi.



Cô thử cử động thân dưới từ trong lòng ngực Bạch Dạ Kình. Lại nghe tiếng nói sâu kín, mang theo chút buồn ngủ vang lên, “Hạ Đại Bạch, con thật sự rất dong dài!”



Anh tỉnh lại.



Hai tròng mắt mở, trừng mắt nhìn mắt con trai, pha một chút không kiên nhẫn. Tiểu gia hỏa này trừ cáo trạng, đó là hủy đi anh. Đời trước nhất định anh thiếu nợ nhóc không ít.



Hạ Thiên Tinh cảm thấy đại để là Đại Bạch phá rối giấc ngủ của anh, anh mới làm mặt như vậy. Cô sửa sửa áo khoác, lại đem tóc sửa sang lại một chút, nhìn thời gian, nói: “Thời gian cũng không còn sớm, chúng ta cần phải trở về.”