Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 124 : Thích và yêu không giống nhau (1)

Ngày đăng: 12:09 30/04/20


Edit: Phi Phi



Beta: Quỳnh



Xe Dư Trạch Nam bị chặn ở ven đường. Hạ Thiên Tinh khoác áo, anh ta cả người đầy oán khí đứng ở ven đường ký tên.



Mấy chiếc xe khác tới tới lui lui lại không có người cản, cố tình chỉ ngăn xe anh ta, Dư Trạch Nam cáu giận đến tàn nhẫn, đặc biệt là người đứng ở ngã tư, thực là khó ở, trên ven đường còn xoa eo đi dạo.



“Đã như vậy thì anh đừng cáu gắt nữa.” Hạ Thiên Tinh an ủi anh ta, nhìn trên người anh chỉ mặc mỗi áo sơmi, hỏi: “Lạnh không? Lạnh thì tôi trả lại áo cho anh.”



Cô muốn đem âu phục đưa qua, Dư Trạch Nam một tay ấn trở về, “Cô là con gái, tôi là con trai, tôi còn có thể sợ lạnh à? Lại nói, cô ăn mặc như vậy, lại hơn nửa đêm nếu gặp lưu manh tôi cũng không biết có thể bảo vệ được cô hay không.”



Vừa nghe anh ta nói như vậy, Hạ Thiên Tinh cơ hồ là nhớ tới sự việc mình bị bắt cóc, giật mình một cái, trừng mắt nhìn Dư Trạch Nam, gom quần áo trên người đem mình bọc kín không kẽ hở.



Dư Trạch Nam không biết đã xảy ra chuyện gì, thấy cô kinh sợ như vậy, có chút không đành lòng. Mới đi qua vỗ vỗ vai cô, “Thả lỏng đi, tôi có làm gì cô đâu! Cô yên tâm, một nắm tay của tôi có thể đánh chết một con trâu đó”



Anh nói, còn không quên giơ giơ nắm tay của mình lên.



Hạ Thiên Tinh không cho là đúng, “Không tin, anh khoác lác.”



Sắc mặt Dư Trạch Nam trầm xuống, “Tôi nói, vừa nãy chỉ là ngoài ý muốn! Người kia……” Anh ta quay đầu, trừng mắt nhìn người nào đó còn ở chậm rì rì liếc mắt, “Mắt cô ta có vấn đề!”



Lúc hai người trò chuyện, một đoàn xe từ xa tới gần, ánh đèn loá mắt. Hạ Thiên Tinh cùng Dư Trạch Nam theo bản năng nhìn sang ánh đèn, sau khi thích ứng được ánh sáng, thấy được rõ ràng biển số xe, cô chợt giật mình một chút. Dư Trạch Nam ở bên cạnh như đột nhiên hiểu rõ là chuyện như thế nào như vậy, “F**k! Đủ âm độc! Tôi đã nói, sao lại có người nào mắt mù dám cản tôi chứ!”



Hiển nhiên, là có người cấp trên chỉ thị.
Hạ Thiên Tinh gật đầu, đi theo Lãnh Phi lên xe.



Dư Trạch Nam nhìn bóng dáng Hạ Thiên Tinh rời đi, có chút hoảng hốt, thân ảnh của cô cùng Lan Đình phu nhân có nét giống nhau. Cô…… Thật sự là con gái của Lan Đình phu nhân sao? Từ sau khi sinh đã bị chia lìa với mẹ đẻ, đã hơn 20 năm, nếu phu nhân ngày nào đó thật muốn nhận lại cô, cô có thể thản nhiên tiếp nhận sao?



……………………



Hạ Thiên Tinh lên xe, Bạch Dạ Kình đang ngồi ở bên trong xe, sắc mặt cũng không phải rất đẹp, bỗng dưng, áp lực bên trong xe không nói nên lời.



Anh gọi điện thoại, không biết bên kia là ai gọi tới, chỉ nghe được anh nói: “Ừ, mua được thì cho người đưa đến văn phòng…… Tìm người giúp tôi cẩn thận đóng gói lại… Cứ như vậy.”



Sau khi đối thoại đơn giản, anh tắt điện thoại. Hạ Thiên Tinh chỉ là đem tầm mắt phóng ở ngoài cửa sổ, anh tắt điện thoại cô cũng không quay đầu lại nhìn anh. Đang lúc này, trên eo bỗng dưng căng thẳng. Lòng bàn tay người đàn ông cùng độ ấm cực nóng đánh úp lại, xuyên thấu qua lễ phục mỏng manh, làm tim cô khẽ run. Chính là……



Đáy lòng, từng vòng gợn sóng ở ngoài,……



Chua xót.



Bạch Dạ Kình trước sau như một bá đạo, cánh tay dài bao quát, liền đem cô ôm tới trước ngực mình.



Hạ Thiên Tinh theo bản năng ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt anh rất sâu, một tia phức tạp vững vàng hiện lên, hai người, bốn mắt đối nhau, lông mi dài của cô như lông vũ phẩy phẩy. Ngực nổi lên một cổ buồn bực, từ hơi thở của anh cùng độ ấm cuốn vào, trở nên càng thêm chua xót khôn kể.



“Em cùng anh ta đang làm cái gì?” Anh chủ động mở miệng nói chuyện. Thanh âm trầm thấp, không rõ vui buồn.



“Chỉ là để anh ta chở tôi đi một chút, hội trường rất nhàm chán.” Hạ Thiên Tinh ra vẻ nhẹ nhàng nói xong, muốn từ trong lòng ngực anh thoát ra.