Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!
Chương 126 : Thích và yêu không giống nhau (3)
Ngày đăng: 12:09 30/04/20
Edit: NT
Beta: Quỳnh
Hạ Thiên Tinh hơi hơi mỉm cười: “ Trừ muốn ngủ với tôi, anh đối với tôi còn có một tia hảo cảm, có phải không?”
Bạch Dạ Kình chỉ chăm chú nhìn cô, không mở miệng.
Cô tiếp tục nói: ”Nhưng mà… Tổng Thống tiên sinh, một tia hảo cảm, hay thích cũng không phải là yêu. Thật giống như, tôi đối với anh…”
“Em đối với tôi… Thế nào?” Bạch Dạ Kình nhìn cô với cặp mắt sắc bén như chim ưng.
Hạ Thiên Tinh khẽ rũ lông mi, không nhìn anh. Cánh môi giật giật, nhẹ nhàng nói: “Tôi chỉ là một người bình thường, sẽ hâm mộ phong thái của anh, bị thuyết phục bởi sự quyết đoán của anh, thậm chí bởi vì anh đã từng cứu tôi trong lúc nguy hiểm nên tôi sinh ra cảm giác sùng bái anh, ỷ lại vào anh, khi thấy anh bận rộn mà đau lòng cho anh…”
Sắc mặt Bạch Dạ Kình dần dần tốt lên, khóe môi khẽ cong. Chính là, nụ cười kia chỉ xuất hiện trong chớp mắt, giây tiếp theo, nghe được lời cô nói, nụ cười lập tức biến mất, thay vào đó là sắc mặt băng lãnh.
“Nhưng mà, đó đều không phải là yêu, chỉ có thể xem như tôi đối với anh có hảo cảm hoặc hứng thú mà thôi. Cũng giống như khi người đó biến mất, có lẽ chừng một tháng, chúng ta sẽ không còn nhớ đến người đó nữa…”
Cô thật sự thích cùng anh ở bên nhau, thực an tâm, thực trầm định. Đôi khi, mường tượng đến cảnh một nhà ba người, cô liền cảm thấy ấm áp mà muốn sa vào.
Nhưng là, những lời Tống Quốc Nghiêu nói hôm nay làm cô bình tĩnh lại. Cô biết, hai người bọn họ nên sớm dứt ra khỏi trò chơi tình cảm này, nếu không lại thương tâm.
Anh khẽ mở môi mỏng:”Cho nên?”
Trước đó, Bạch Dạ Kình anh chưa từng yêu phụ nữ, thậm chí hảo cảm đối với một người phụ nữ còn không có. Nhưng là, tình yêu là cái gì thì anh có biết một ít.
Bạch Dạ Kình nhìn nhóc khép chân nhỏ trên sopha, ngồi thẳng người, hỏi ”Chuyện gì?”
“Chừng nào thì ba đem Đại Bảo nhà ta trở về?”
Bạch Dạ Kình khẽ xoa ấn đường hơi nhói, chỉ lãnh khốc trả lời, ”Không đem!”
Hạ Đại Bạch tinh tế nhướn mày, hiển nhiên là đối với cái thái độ ngang ngạnh cùng lời nói lạnh băng này vô cùng khó chịu. Trong chốc lát, nhóc làm một bộ dạng ông cụ non, xụ mặt răn dạy người khác “Tiểu Bạch, ba có biết hay không làm vậy là có biểu hiện chối bỏ trách nhiệm? Sẽ dạy hư con! Ba đã đem Đại Bảo nhà chúng ta lên giường mà giờ lại không đem mẹ trở về à?”
Âm thanh của Hạ Đại Bạch không nhỏ, mọi người trong phòng hẳn là đều nghe thấy. Lời này từ miệng một đứa nhóc nói ra như thế nào cũng thấy khôi hài. Quản gia thiếu chút nữa nghẹn họng.
Trong lòng Bạch Dạ Kình càng phiền loạn, đem cà vạt kéo xuống, tiện tay ném sang bên, “Con thật nhiều chuyện, lên lầu ngủ đi.”
“Ba thay lòng đổi dạ phải không?”
Hạ Đại Bạch từ sopha trượt xuống, mắt to nhìn chằm chằm anh, một bộ dạng muốn chất vấn.
“Cái gì mà thay lòng đổi dạ? Là mẹ con muốn quên ba, con muốn chất vấn thì đi mà chất vấn mẹ ấy.”
“Nếu không phải ba khi dễ Đại Bảo nhà chúng ta, mẹ cũng sẽ không muốn quên ba đâu?”Hạ Đại Bạch đưa ra lời lẽ chính đáng.
Bạch Dạ Kình tức giận tiến đến nắm lỗ tai nhóc, nhưng không dám dùng sức, “Con đổi mặt quá nhanh đi, cô ấy là mẹ con mà giờ ba lại không phải là ba con à?”
Tiểu tử thúi này, quá bất công rồi!