Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 13 :

Ngày đăng: 12:07 30/04/20


Editor: Mia



Beta: Ad Quỳnh



Thiên Tinh lảo đảo, thời điểm thấy cô sắp té, tâm Hứa Nham căng thẳng, bước nhanh tiến lên, theo bản năng duỗi tay muốn đỡ lấy cô, một bóng người bỗng nhiên ra tới, đem anh ta cùng Hạ Tinh Không bỗng dưng ngăn lại, "Hai vị, xin dừng bước"



Một người mặc đồ đen nói.



Người kia cao lớn lãnh khốc. Cao hơn Hứa Nham một cái đầu.



Anh ta hoàn toàn không có ngữ khí muốn thương lượng mà câu này chính là mệnh lệnh.



Hạ Tinh Không nhăn mày, không rõ nội tình nhìn đối phương, “Anh là ai?”



Đối phương sắc mặt nghiêm túc, im miệng không nói.



Hứa Nham hơi hơi ghé mắt, liền thấy một đám người đi tới, rồi sau đó, đi tới trước mặt một người, trực tiếp chặn ngang ôm lấy Thiên Tinh. Từ góc độ của anh ta, chỉ có thể nhìn thấy một đoàn bóng dáng khí thế nghiêm nghị, cũng nhìn không ra người ôm Thiên Tinh đi là ai.



“Các người làm gì vậy?”



Thấy Hạ Thiên Tinh bị mang đi, Hứa Nham giãy giụa, lại như thế nào cũng tránh không được kiềm chế của đối phương. Giương giọng lãnh hỏi: “Các người rốt cuộc là ai, muốn mang Thiên Tinh đi nơi nào?”



“Hứa tiên sinh, chuyện này anh không cần hỏi tới.”



“Anh biết tôi?”



Hứa Nham hoài nghi nhìn đối phương.



Đối phương không đáp, chỉ nói: “Hạ tiểu thư là người phụ nữ của tiên sinh chúng tôi, tiên sinh bất quá là mang cô ấy về nhà, anh không cần quá khẩn trương.”



“Tiên sinh của các người?” Hạ Tinh Không một bên tìm kiếm nhìn đám người kia, một bên hỏi: “ Tiên sinh của các người là người nào?”



“Hạ tiểu thư không cần biết.”



Chờ đến Thiên Tinh bị bế lên xe, bên này, người mặc áo đen cầm bộ đàm phát ra mệnh lệnh xong mới xoay người đi ra ngoài.



Hứa Nham sắc mặt rất không tốt, cũng không có trở về, ngược lại là khẩn trương đuổi theo.
“Phát điên cái gì?” Anh nhéo cằm cô, từ trên cao mà nhìn cô.



Môi cô gái còn dính máu của đỏ thắm, bất giác có chút câu hồn gợi cảm.



Hạ Thiên Tinh ngồi dậy, ngửa đầu mê mang nhìn, thực vô tội lại thực đương nhiên nói, “Đây là trả thù.”



“Trả thù cái gì?”Thanh âm của anh ép tới rất thấp. Hơi hơi khom người, ngồi gần cô.



Cô uống nhiều quá, cũng không sợ hãi. Liền dương đầu, gan lớn nghênh nhìn đôi mắt nguy hiểm của hắn, “Ai bảo anh lúc trước khi dễ tôi? Đừng tưởng rằng anh là tổng thống, tôi không dám khi dễ lại anh.”



"Cô trả thù chính là cắn tôi một cái?” Bạch Dạ Kình liếc mắt nhìn cổ mình, cổ áo còn dính son môi, hắn u ám hỏi: “Như thế nào? Lúc trước tôi cắn cô sao?”



“Anh thật ra không cắn tôi……”Cô dựa vào ghế, nghiêm túc mà hồi tưởng: “Nhưng anh lúc trước làm đau tôi…… Vô cùng đau đớn……”



5 năm trước buổi tối đầu tiên, là thật sự đau. Mặc dù cô lúc ấy cảm thấy đó là nằm mơ, nhưng đau lại rất chân thật.



Bạch Dạ Kình cúi đầu tinh tế nhìn cô. Bộ dáng hiện tại này, không giống thiệt tình muốn tìm anh tính sổ mà có chút trẻ con.



Cũng là.



Nếu không phải bởi có con, như thế nào sẽ dùng cái trò cắn người như con nít này? Cái người này, tỉnh cũng là cắn, say cũng là cắn.



Anh cúi người, nâng cằm cô lên, nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia, nhẹ giọng nói nhỏ: “Việc nhiều năm trước, cô còn nhớ rõ ràng như vậy làm cái gì?”



“Anh không nhớ rõ?”



Hắn nhướng mày, “Nếu thì sao?”



Cô hừ một tiếng, "Anh đương nhiên không nhớ rõ, đau không phải anh, bị khi dễ cũng không phải anh.”



Cô nói xong liền tức giận duỗi tay đẩy anh ra



Anh lui lại, giữ chặt cổ tay cô.



Anh ưu nhã tới ghế bên trên, cô lại bởi vì bị kéo, cả người cơ hồ là nhào tới. Chật vật tới cực điểm!