Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 139 : Tìm thêm một ba ba (2)

Ngày đăng: 12:09 30/04/20


Edit: Phi Phi



Beta: Quỳnh



Một đêm, xưa nay chưa từng ngủ ngon đến như vậy. Với anh mà nói, là như vậy; với cô mà nói, cũng là như thế. Mấy ngày nay, có phải do nôn nóng, cuộc sống hàng ngày khó an tâm hay không, chỉ có trong lòng của họ mới rõ ràng nhất.



Hôm sau, khi những tia nắng ban mai đầu tiên xuyên thấu tầng mây bao phủ S quốc, Hạ Thiên Tinh liền tỉnh. Lọt vào trong tầm mắt cô đầu tiên là lòng ngực to lớn của người đàn ông. Anh tuy rằng mặc áo ngủ, nhưng một đêm qua đi, dây lưng áo ngủ lơi lỏng, lộ ra một mảnh phong cảnh gợi cảm. Cô cũng không biết mình tối hôm qua rốt cuộc ngủ như thế nào, thân mình thế nhưng nửa nghiêng ở trên giường, nửa người trên đều là ghé vào trên ngực anh. Sợi tóc xoã tung mềm mại, tán loạn trên ngực anh. Còn có một sợi bị anh bắt lấy, đuôi tóc nhẹ nhàng vê ở giữa ngón tay, như là thưởng thức.



Hạ Thiên Tinh xuất thần nhìn dung mạo đang ngủ kia, chua xót trong lòng mấy ngày nay bây giờ lại khó kìm lòng nổi trào ra bên ngoài. Vốn tưởng rằng mình nhất định sẽ không để ý anh, nhất định có thể như suy nghĩ của mình hoàn toàn quên anh đi, nhưng là, đêm qua dưới tình huống như vậy, gặp lại anh chỉ trong một cái chớp mắt, cô biết, đáy lòng cô xây dựng bức tường phòng ngự lâu như vậy liền trong chớp mắt kia sụp đổ.



Anh cái gì cũng không cần làm, chỉ là lúc cô ủy khuất nhất, xuất hiện ở trong mắt cô……



Chỉ có vậy, mà thôi……



Trong lúc cô nghĩ lung tung, anh bỗng nhiên mở bừng mắt. Hạ Thiên Tinh đang chìm vào suy nghĩ của mình chưa kịp dời ánh mắt đi, tầm mắt hoàn toàn cùng anh đối diện. Cô quẫn bách một chút, nhớ tới giờ phút này tư thế ngủ của mình xấu như vậy liền lập tức muốn chạy. Bạch Dạ Kình tựa như dự đoán được cô sẽ làm gì, bàn tay to lớn dừng ở sau cổ cô, đem cô giữ chặt, làm cô không nhúc nhích được.



Thâm thúy phức tạp trong ánh mắt, lưu chuyển thâm trầm khó dò được tâm tư. Trong lòng Hạ Thiên Tinh buồn bã. Đặc biệt, anh nhìn chăm chú như vậy, làm cô cảm thấy khó có thể chống đỡ.



“Thời gian không còn sớm, anh nhanh chóng rời giường đi.” Cô mở miệng, thanh âm rất nhẹ, tận lực dời đi ánh mắt, “Tôi cũng nên đi rồi.”




Bạch Dạ Kình liếc nhìn cô một cái, ánh mắt thâm thúy. Rồi sau đó, đứng dậy, chỉ trả lại hai chữ, “Nói sau.”



……………………



Người đàn ông này vô cùng bá đạo. Anh có thói quen trước sau như một nắm giữ quyền chủ động, cho nên ở trong thế giới tình cảm, anh tất nhiên cũng có thói quen làm chủ. Là yêu hay là thích, không đến lượt cô tự tiện định nghĩa, mà là do chính anh tự động biết rõ ràng mới được. Hạ Thiên Tinh cố gắng tận lực không chờ mong ý muốn của anh là như thế nào, có một số việc không phải dựa vào miệng nói mà là dụng tâm. Bạch Dạ Kình đối với cô rất tốt, trong lòng cô rất rõ ràng minh bạch, nếu không cũng sẽ không vì anh hãm sâu đến nông nỗi phải rối rắm cho tới bây giờ. Chỉ là, anh sắp sửa thuộc về một người phụ nữ khác, đây là sự thật. Cuộc hôn nhân trước mắt, việc có cảm tình, tình thâm ý niệm, kỳ thật bất quá đều là hư vô, không có ý nghĩa gì.



Tâm tư của cô nặng nề.



Hạ Đại Bạch từ trong chăn lộ ra đầu nhỏ, vui cười nhìn cô, “Đại Bảo, mẹ đêm nay sẽ ở nơi này chờ Tiểu Bạch sao?”



Hạ Thiên Tinh gật đầu, “Chờ.”



Mặc dù đêm nay mình không ở nơi này, lấy tính bá đạo của Bạch Dạ Kình, anh vẫn sẽ đi tìm cô. Nếu kết quả giống nhau, quá trình cô cũng không quan tâm, hà tất gì vô duyên vô cớ chọc anh tức giận?



Hạ Đại Bạch dựa nửa người vào cô, ngửa đầu, nhìn cô, “Đại Bảo, nếu không về sau mẹ đều ở nơi này đi, Tiểu Bạch sẽ không đuổi mẹ đi. Ba là chủ nhân nơi này, ngay cả khi ba tìm mẹ kế cho con, mẹ kế khẳng định cũng không dám đuổi mẹ.”



Trong lòng Hạ Thiên Tinh chua xót khôn kể, sờ sờ đầu con trai, không trả lời lại, chỉ nói: “Hiện tại còn sớm như vậy, con muốn ngủ tiếp một lát hay không?”