Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!
Chương 145 : Động tâm (3)
Ngày đăng: 12:09 30/04/20
Edit: May22
Beta: Quỳnh
“Trước kia nghe cậu ta nói muốn cùng một cô gái kết hôn, nhưng là, cũng không thấy cậu ta làm hôn lễ. Sau đó, càng chưa thấy qua vợ cậu ta. Túc Diệp đã từng nói qua muốn gặp vợ cậu ta, nhưng cậu đều bảo về sau có cơ hội lại nói.”
Thật là quái dị.
Hạ Thiên Tinh suy nghĩ. Trong lòng không khỏi có chút lo lắng thay cho Vị Ương. Yêu một người đàn ông đã kết hôn, tuyệt đối không phải một chuyện tốt.
“Còn em? Em như thế nào quen được phu nhân, còn cùng nhau ăn cơm chiều?” Bạch Dạ Kình hỏi.
Hạ Thiên Tinh lúc này mới hoàn hồn, “Lần trước ở yến hội bán đấu giá từ thiện, tôi từng gặp mặt bà ấy một lần. Hôm nay vừa vặn gặp lại. Bất quá, phu nhân rốt cuộc là mắc bệnh gì, rất nghiêm trọng sao?”
Bạch Dạ Kình không trả lời, ngược lại nói: “Em thoạt nhìn rất quan tâm bà ấy.”
“Không biết vì cái gì, thấy bà ấy vẫn luôn tìm kiếm con gái thất lạc, tôi cảm thấy rất đau lòng. Chắc bởi vì tôi cũng đã làm mẹ nên hiểu.”
“Con gái thất lạc?” Bạch Dạ Kình nhìn cô một cái, “Nhiều năm như vậy, chưa từng nghe nói bà ấy đã kết hôn.”
“Đúng không? Nghe nói đứa trẻ vừa sinh ra liền cùng bà ấy tách ra. Có lẽ……” Cô trầm ngâm, thanh âm thấp chút, “Khả năng giống như tôi, là mẹ đơn thân.”
Ánh mắt Bạch Dạ Kình sâu thẳm nhìn Hạ Thiên Tinh, nhiều năm như vậy, một bà mẹ đơn thân như cô xác thật bị rất nhiều ủy khuất. Ngày ấy, Hạ Tinh Không cùng Lý Linh Nhất đều tỏ thái độ với cô, vô cùng rõ ràng minh bạch. Bộ dáng ủy khuất của cô, làm anh thương tiếc. Có loại xúc động muốn đem cô ôm chặt trong ngực, chăm sóc thật tốt.
Đây, giống như cô nói… Chỉ vì anh thích cô thôi sao?
Lái xe tiếp một hồi lâu, anh mới một lần nữa mở miệng: “Phu nhân có nói với em, con gái thất lạc của bà ấy năm nay ước chừng bao nhiêu tuổi không?”
“Việc này không có nói qua, bởi vì là chuyện thương tâm của bà ấy, tôi cũng không thể hỏi nhiều.” Hạ Thiên Tinh nhìn anh, “Làm sao vậy?”
………………
Nghe hai cha con bọn họ vô cùng náo nhiệt, Hạ Thiên Tinh ngồi ở trong hoa viên, trong lòng nói không nên lời là cái tư vị gì.
Mùa thu đã đi, mùa đông buông xuống, lúc này, trong hoa viên mỗi ngày có người làm vườn chăm sóc hoa, đều có vẻ hơi héo. Dưới ánh trăng, thoạt nhìn càng thêm lạnh lẽo. Hạ Thiên Tinh kéo chặt áo ngồi ở kia, tâm sự nặng nề.
Ngay lúc này, một chén canh nóng hầm hập, đặt ở trước mặt cô.
Bạch Dạ Kình ở đối diện cô ngồi xuống, “Mau uống canh đi.”
“Đây là canh gì?” Cô nhìn bát canh, lại xem anh.
“Không phải choáng váng đầu sao?” Anh nhẹ nhàng bâng quơ.
Hạ Thiên Tinh múc canh lên, tất cả đều là dược liệu bổ máu. Cô hơi ngạc nhiên, không khỏi xốc mắt nhìn người đàn ông đối diện một cái. Cái gì cũng chưa nói, chỉ là nhợt nhạt húp một ngụm, vị dược liệu rất nồng, thật sự là khó uống.
Bạch Dạ Kình tựa hồ nhìn ra cô không muốn uống, nói: “Nhóm máu của em rất đặc thù, phải bồi bổ cho tốt.”
“Anh biết tôi nhóm máu gì sao?” Hạ Thiên Tinh lại uống một ngụm, nhớ tới cái gì, hơi có chút ngượng ngùng mở miệng: “À, anh hẳn là rất rõ ràng nhóm máu của tôi mới có thể để tôi sinh Hạ Đại Bạch……”
Bạch Dạ Kình không phủ nhận, nhấp một ngụm trà, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, “Em trước kia không phải từng hỏi anh, vì sao lại chọn trúng em sao?”
“Ừ. Anh đã nói, là bởi vì nhóm máu chúng ta xứng đôi. Nhưng là, phương diện này tôi cũng không hiểu lắm.”
“Nhóm máu của tôi là DEIGO hệ thống đặc thù, Dật Trần đã kiểm tra nhóm máu kháng nguyên với tôi, chỉ có loại máu P kháng nguyên, số lượng không nhiều lắm, mới có thể xứng đôi. Nếu không, cùng nhóm máu khác kết hợp, kết quả hoặc là là sinh non, hoặc là…… Chính là xuất huyết tử vong. Mà quốc gia chúng ta trong danh sách đăng ký, tính cả em, cũng bất quá chỉ có 10 người, mà 10 người này ngoài em ra, không ai có đủ điều kiện.”
Hạ Thiên Tinh cho tới bây giờ mới hiểu được lý do anh tuyển mình sinh con cho anh.