Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!
Chương 185 : Nhớ anh sao? (2)
Ngày đăng: 12:09 30/04/20
Edit: NM Thư NT
Beta: Quỳnh
Bóng đêm thâm trầm.
Hết thảy đã định xong, quan hệ của tổng thống với đoàn hoạt động xã hội đã có vẻ nhẹ nhàng đi nhiều.
Bạch Dạ Kình tính đêm nay trở về phủ tổng thống. Đám người Lãnh Phi cũng muốn theo trở về nhưng anh đã bảo họ về sớm nghỉ ngơi.
Bây giờ chỉ còn lại mình anh lái xe trở về phủ tổng thống. Các ngọn đèn đường xẹt qua, Bạch Dạ Kình nhìn đồng hồ, đã hơn 11 giờ đêm rồi.
Thời điểm này, cô cùng con chắc đã ngủ đi? Tối hôm qua anh cố ý lăn lộn cùng cô, cơ hồ là cả đêm không ngủ, hôm nay lại ngồi mấy chuyến xe, lúc này chỉ sợ là không còn thức.
Bạch Dạ Kình cầm di động bấm bấm, lại ném lên ghế phụ, nhưng chỉ trong chốc lát sau, nó lại nằm trên tay anh.
Chính anh cũng không rõ lắm mình rốt cuộc đang làm cái gì, chỉ cảm thấy cái màn hình kia hoàn toàn không có động tĩnh làm anh cảm thấy tức tối.
Sau đó, di động trong tay anh đột nhiên reo vang. Cái tên lập lòe trên màn hình làm anh sửng sốt, theo bản năng chân dẫm phanh, xe đột ngột dừng lại cũng là lúc đèn giao thông vừa chuyển sang đỏ.
Trên màn hình, 3 chữ “Hạ Thiên Tinh” không ngừng nhấp nháy.Anh hoàn hồn, khóe môi mê người chậm rãi cong lên, có vài phần đắc ý. Cô gái này, rốt cuộc là vẫn nhịn không được!
Anh không bắt máy ngay, mặc kệ cái di động đang reo inh ỏi ở kia. Tiếng chuông vang lên không ngừng, làm anh cảm thấy đặc biệt hưởng thụ.
Căn bản tâm tình có chút buồn bực, bởi vì cái điện thoại mà trong nháy mắt tốt hơn rất nhiều.Chờ đến thanh âm thứ năm, anh mới chậm rì rì ấn nghe, đưa lên tai.
Nhưng là…..
Vào giờ phút này, điện thoại lại ngắt! Là cúp máy!!
“Không, ngủ rất thoải mái. Chỉ là do đồng hồ sinh học.” Hạ Thiên Tinh ngồi vào bếp lửa thêm củi.
“Con đừng động, không lại phỏng lửa đấy.” Thẩm Mẫn đem cô lôi đi.
“Mẹ, mẹ đừng xem con như con nít nữa. Lại nói, khi còn nhỏ chỗ này con cũng thường xuyên sử dụng, không cần để ý như vậy đâu.”
Thẩm Mẫn nhìn cô, thần sắc thâm thúy, không khỏi cảm thán nói: “Đúng vậy, năm đó, thời điểm mẹ nhận con về, con có chút xíu à. Nháy mắt một cái hiện tại thế nhưng đã 24 tuổi rồi……”
“Cái gì nhận về? Mẹ đem còn nhận về từ nơi nào?” Hạ Thiên Tinh từ trong đống củi lửa ngẩng đầu lên nhìn về phía mẹ mình.
Thẩm Mẫn ngẩn ra, thầm than chính mình nói sai rồi, trong chốc lát, mới lắc đầu cười, nói: “Ý mẹ là, lúc trước ở bệnh viện sinh xong ôm con trở về…… ba con… Con mới cỡ như bàn tay mẹ thôi…”
Nhắc tới chồng trước, sắc mặt Thẩm Mẫn tối đi rất nhiều, sửa lại lời nói.
Hạ Thiên Tinh nhìn mẹ mình một cái. Nhìn ra được đoạn hôn nhân đã từng thất bại kia, với bà mà nói trước sau vẫn là đau thương. Mặc dù thời gian đã qua đi lâu như vậy.
Hạ Thiên Tinh thở dài, “Lúc con tới…… Ba nói với con, kêu con chuyển cho mẹ một câu, chúc mẹ sinh nhật vui vẻ.”
Thẩm Mẫn không nói chuyện, thật giống như không nghe được, chỉ cúi đầu tiếp tục làm bánh nướng áp chảo. Hỏi: “Thằng bé thích ăn lạt một chút hay là ngọt?”
Hạ Thiên Tinh cũng không tiếp tục đề tài đó nữa “Cái gì đều được. Ba nó nói nó không kén ăn,cho nên cho cái gì là ăn cái đó.”
“Thằng bé nói, ba nó sẽ cưới con, là thật sao?
P/s: Tính tung chap mà chỉ thị cấp trên cho nghỉ Tết:vvvv
Mọi người năm mới vui vẻ~~~~