Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 208 : Giai đoạn yêu thử (4)

Ngày đăng: 12:10 30/04/20


Tác giả: Nam Âm Âm



Edit: Phi Phi



“Bệnh viện?” Bạch Dạ Kình ở bên kia giọng điệu đè nặng một chút, “Chuyện gì?”



“Là em……”



‘ tít tít ——’ một tiếng, di động trực tiếp hết pin, tắt nguồn. Lời Hạ Thiên Tinh muốn nói cũng bị đánh gãy. Cô có chút ảo não, vì gấp gáp ra ngoài nên không mang theo dây nguồn để nạp pin.



(Ad: Lạy chúa mẹ tác giả luôn chơi chiêu cũ là hết pin! Không còn trò mới à =.=)



Chỉ có thể chờ ngày mai xuất viện lại gọi điện thoại cho anh. Cô nghĩ như vậy, bỏ điện thoại vào trong túi. Nhìn mẹ đang ngủ một cái, cô nói một tiếng với y tá mới đi xuống lầu mua cơm chiều. Giữa trưa không ăn cái gì, cho tới bây giờ trời đã tối cũng vẫn hoàn toàn chưa có ăn.



Hạ Thiên Tinh đang lo lắng cho bệnh tình của mẹ mình, bà bài xích kinh đô như vậy, sẽ nguyện ý cùng cô trở về sao? Cô không xác định được.



Thở dài, mua cháo xong cô trở lại phòng bệnh.



Lúc này Thẩm Mẫn đã tỉnh, sắc mặt tái nhợt, cả người còn rất suy yếu. Trong lỗ mũi cắm dây dưỡng khí quản, bộ dáng rất khó chịu.



Hạ Thiên Tinh lót gối đầu phía sau cho bà, đỡ bà ngồi dậy một ít, chờ cho bà thoải mái mới cầm cái muỗng đút bà uống cháo. Thẩm Mẫn uống hai miếng, trái tim không thoải mái, giơ tay che lại. Hạ Thiên Tinh nhìn bộ dáng này của bà trong lòng rất khó chịu. Lúc này mẹ cô phát bệnh là lúc cô đang ở đây, nếu như không có cô ở đây, một mình mẹ cô lẻ loi hiu quạnh nằm trên giường bệnh thì có bao nhiêu thống khổ? Nếu lúc phát bệnh không có người phát hiện thì càng nguy hiểm biết bao nhiêu.



Cô cảm thấy mình rất bất hiếu, thất trách nhiều năm như vậy.




“Mẹ em nói là bệnh cũ……” Hạ Thiên Tinh thở dài, “Bác sĩ nói muốn chuyển tới bệnh viện kinh đô để làm phẫu thuật bắc cầu, bệnh viện Lương Thành bên này không có biện pháp làm.”



(*Giải phẫu bắc cầu: phẫu thuật tim hở, phẫu thuật bắc cầu động mạch vành)



Bạch Dạ Kình gật đầu, xem như đã biết, “Anh sẽ để cho Dật Trần sắp xếp.”



Hạ Thiên Tinh nhìn anh, lắc đầu, “Em không nghĩ sẽ làm phiền đến anh. Lần trước việc của ba em đã đi tìm anh, lần này sự tình còn không đến nỗi nào, tự em đã tra qua mấy bệnh viện, đưa mẹ qua đó sẽ không có vấn đề.”



Cô biết anh rất bận, cô không muốn anh lại thay cô nhọc lòng. Chuyện của anh cô không có biện pháp gì để trợ giúp anh, cho nên, điều duy nhất cô có thể làm chính là tự mình xử lý, không để cho anh thêm phiền toái.



Nhưng là lời này làm Bạch Dạ Kình rõ ràng không vui, “Thế nào cũng phải cùng anh phân rõ ràng đến như vậy?”



“…… em không phải ý này.”



“Vậy anh sắp xếp, em chỉ cần phụ trách thuyết phục dì Thẩm trở lại kinh đô là được.”



Bạch Dạ Kình vẫn luôn là như vậy, quyết định tùy vào anh mà làm, không có chỗ cho cô phản bác. Bá đạo thì bá đạo, nhưng lại đủ để cho một người phụ nữ có đủ cảm giác an toàn và an tâm. Giống như chỉ cần có anh ở đây chuyện gì cũng đều có thể giải quyết dễ dàng. Có anh ở đây, dù là trời sập cũng không phải là chuyện quá đáng sợ.



Hạ Thiên Tinh không hề cùng anh rối rắm, đó là làm ra vẻ, ngoan ngoãn tùy anh an bài.



Hai người nói chuyện sợ đánh thức mẹ cô. Hạ Thiên Tinh lôi kéo anh đi ra bên ngoài, ra khỏi phòng bệnh quả nhiên tìm được khẩu trang trong áo khoác của anh, cô nhón mũi chân mang lên cho anh. Bên ngoài ánh sáng xuyên thấu qua cửa sổ nho nhỏ chiếu vào, cô nhìn thấy trên mặt anh vô cùng mệt mỏi, hốc mắt còn có chút tơ máu.