Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!
Chương 213 : Khi dễ người (1)
Ngày đăng: 12:10 30/04/20
Edit: Phi Phi
Beta: Quỳnh
"...... Vậy là tốt rồi. Vậy là tốt rồi." Hạ Quốc Bằng nói hai tiếng "Vậy là tốt rồi", nhưng mà trong giọng nói lại không có một tia vui vẻ hoặc là vui mừng, ngược lại là tràn đầy cảm giác mất mát. "Chỉ cần không phải giống như ba bây giờ, trong nhà không có chuyện gà bay chó sủa thì cái gì cũng tốt."
Hạ Thiên Tinh rốt cuộc cũng không nhẫn tâm, cân nhắc hồi lâu, mới nói: "Ba, ngày mai buổi sáng mẹ ở bệnh viện SW làm phẫu thuật, nếu ba thật sự muốn gặp mẹ...... Thừa dịp lúc mẹ giải phẫu tới gặp bà ấy, như vậy cũng không thể tránh được."
"Mẹ con tới kinh đô? Có phải tim có vấn đề gì không?" Trong giọng nói Hạ Quốc Bằng lập tức liền nóng nảy lên. Hạ Thiên Tinh không biết là nên vui hay nên buồn. Xem ra, mặc dù đã nhiều năm như vậy qua đi, bệnh của mẹ thật ra ba cô vẫn nhớ rất rõ ràng.
Nhưng là......
Đã từng có tình cảm nhưng đều bị thương đến thương tích đầy mình, nếu còn cảm giác, chẳng hay chỉ là sự thương cảm lẫn nhau đi?
Hạ Thiên Tinh nói tình huống, hai cha con cũng không tâm sự nhiều hơn-- rốt cuộc mấy năm nay Lý Linh Nhất cùng Hạ Tinh Không ở trong cái nhà kia xúi giục, sớm đem tình cảm cha con giữa bọn họ phai nhạt dần -- cho nên chỉ một lát đã tắt điện thoại.
Dù sao cũng đã bỏ lỡ, hơn nữa hai người không thể quay về, trong lòng Hạ Thiên Tinh vẫn còn mấy phần phiền muộn. Cô buông di động, đi vào trong phòng bếp rót ly nước, uống hai ngụm. Chất lỏng lạnh băng theo yết hầu chảy thẳng vào trong thân thể, chỉ cảm thấy mát lạnh vô cùng.
"Trễ như vậy còn cùng ai nói chuyện điện thoại?" Bỗng nhiên một đạo âm thanh trầm thấp của đàn ông từ đỉnh đầu phía trên vang lên, thanh âm gợi cảm trong ban đêm nghe đến nỗi lười biếng mị người. Phía sau, thân thể nóng rực của người đàn ông chặt chặt chẽ chẽ dán lên người cô. Hơi thở bao phủ, ám dạ, tim anh đập đặc biệt có lực, "bang bang --" âm thanh một chút một chút từ sau lưng vẫn luôn truyền đến trái tim của cô.
"Là đang khi dễ em......" giọng Bạch Dạ Kình ám ách đến nỗi làm tim người ta nhảy loạn, trán anh dán vào cổ cô, trên mặt có một tầng hơi mỏng mồ hôi. Anh nhẹ nhàng ngửi mùi hương trên người cô, "Nhưng mà cứ khi dễ như vật còn chưa đủ...... Phải giống buổi tối hôm kia vậy, đem em từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài khi dễ mới đúng......"
Anh vừa nói, một tay đem khuôn mặt nhỏ của cô bẻ lại, môi liền hôn lên chóp mũi nhỏ nhắn xinh đẹp của cô.
Hạ Thiên Tinh tay chống vào người anh để cho mình đứng vững vàng, "Anh không phải là đối với thân thể của em không có hứng thú sao...... Nhiều phụ nữ như vậy, anh tùy ý ngủ cùng ai cũng được, anh còn tới khi dễ em?"
Rõ ràng là oán giận mới nói ra, nhưng mà sau khi nói ra lại là mềm mại hờn dỗi, nghe thấy không hề tự tin ngược lại càng như là hờn dỗi nũng nịu mê người.
Anh nghe vào lỗ tai càng cảm thấy tâm thêm ngứa ngáy khó nhịn.
Anh hơi rũ mắt nhìn cô, cô che kín tình ý mê người trên mặt, lông mi run rẩy, hai mắt đầm đìa nước câu lấy tâm hồn của anh. Bộ dáng này kêu anh làm sao còn có thể nhớ nhung đến người phụ nữ khác được? Anh cũng xác thật không có nhớ tới người phụ nữ nào khác.
Trong đầu có một phụ nữ và cũng chỉ có một người phụ nữ, loại cảm giác này thực kỳ diệu. Dù là động tâm hay là tình yêu, anh cũng lười đi quản.
"Bây giờ anh cũng chỉ muốn ngủ với em, khả năng sau nãy cũng chỉ nghĩ là ngủ với em......" Bạch Dạ Kình cắn cô, hàm răng ở trên vành tai cô nhẹ nhàng cọ xát, "Bây giờ anh đáp ứng để con trai đi theo em, cho nên...... có phải em nên thỏa mãn anh thật chu đáo hay không?"
Người đàn ông này! Căn bản là đang chơi xấu! Bây giờ xác thật là con trai đi theo cô, nhưng không phải là cũng đi theo anh hay sao? Cô cũng không có mang con trai đi!