Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 217 : Yêu càng sâu hận càng đậm (1)

Ngày đăng: 12:10 30/04/20


Edit: Phi Phi



Beta: Quỳnh



“Không sao cả, anh cứ bận việc của anh.” Hạ Thiên Tinh vốn không muốn chiếm dụng thời gian của anh.



Bạch Dạ Kình nhìn cô, ánh mắt rất sâu, “Ngày mai anh sẽ bay đến nước W.”



Nước W? Như vậy gần nhất…… sẽ không gặp nhau vài ngày?



“Kia…… Đi mấy ngày?” Cô nhẹ giọng hỏi. Sợi tóc rơi xuống dưới, rũ ở trên ngực anh.



“5 ngày.”



Hạ Thiên Tinh gật gật đầu, không nói gì nữa, chỉ cúi đầu quyến luyến dựa vào trên ngực anh. Đêm khuya, trái tim anh đập rắn chắc có lực, nghe vào trong tai làm người ta rất an tâm.



Cô không biết mình khi nào bắt đầu không muốn xa rời anh như vậy, bất quá chỉ là mấy ngày không gặp, trong lòng sẽ có nhiều khác biệt đến như vậy……



Cảm giác len lỏi này lại không thể nào nói lên được, nhưng lại không khác là mấy……



…………………………



Bên kia.



Trong quán bar ầm ĩ, Bạch Túc Diệp vừa mới đặt chân đi vào liền không hề ngoài ý muốn hấp dẫn tầm mắt những người đàn ông trong vũ trường. Cô lười biếng cuộn lại tóc, đưa ánh mắt xinh đẹp hướng về người đàn ông bên cạnh. Cái gì cũng chưa nói, toàn thân trên dưới lại đều tràn ngập mị hoặc mời gọi đàn ông.



Phụ nữ như vậy là một yêu tinh. Dễ như trở bàn tay có thể làm cho lớp phòng bị của đàn ông phải tước vũ khí đầu hàng, cam nguyện thần phục.



“Bộ trưởng, đi về phía trước ước chừng 100 mét, Dạ Kiêu ở gian phòng bao bên kia. Người gặp anh ta, đúng là thuộc hạ của Tống Quốc Nghiêu.” Âm thanh tai nghe bluetooth truyền đến, Bạch Túc Diệp vừa nhấc đầu, liền thấy trên sàn nhảy có người của mình.
“Cút ngay!” Bạch Túc Diệp cả người đã mê mê hoặc hoặc, miễn cưỡng liền bắt lấy một tia lý trí.



Dạ Kiêu xuống tay thật sự rất tàn nhẫn, ly rượu kia vứt thẳng xuống đất. Ngoại trừ thuốc mê, thuốc kích dục, thậm chí còn có chút ít thuốc ảo giác. So với người thường, phải thừa nhận năng lực của cô tốt hơn một chút, nếu không lúc này đã sớm ngã xuống.



Cô đánh cuộc sai rồi. Anh ta đối với cô là kẻ thù, chưa từng nương tay một lần. Cô lại dựa vào cái gì cho rằng cô sẽ là ngoại lệ?



Cô né người đàn ông kia ra, đỡ chân tường đi ra ngoài. Nếu đổi lại ngày thường, loại đàn ông này nhiều ít gì cũng không phải là đối thủ của cô? Nhưng mà, đáng chết, hiện tại toàn thân cô một chút sức lực cũng không có!



“Đừng để bị ngã, anh đây đỡ em……” Người đàn ông kia lại cợt nhả đỡ cô đứng lên, bàn tay Bạch Túc Diệp hướng vào trong túi, sờ tới súng lục lạnh băng!



Không! Không được!



Dù là thế nào đối phương tội không đến chết!



Cô cắn môi, đem cánh môi cắn tới nỗi chảy máu, làm cho mình bình tĩnh một ít, rút tay ra khỏi túi. Sợ mình bị những thứ trong cơ thể làm cho lung tung rối loạn, thúc giục được một chút lý trí cuối cùng.



Dạ Kiêu nhìn một màn này, trên mặt đã hiện lên băng lạnh. Ánh mắt anh cố định trên thân người chật vật của Bạch Túc Diệp, mở miệng hỏi Ngu An, “Cậu làm cái gì?”



“Chỉ là cho cô ta một ly rượu bỏ thêm chút thuốc mà thôi.” Ngu An thản nhiên trả lời, cũng không có ý muốn giấu giếm.



Nếu Dạ Kiêu không giáo huấn Bạch Túc Diệp thì dù sao cũng phải có người giáo huấn.



Dạ Kiêu rũ tay tại bên người, siết chặt, cắn răng hỏi: “Thuốc gì?”



“Thuốc mê, thuốc kích dục, còn có chút ít thuốc gây ảo giác.” Ngu An mới nói xong, một quyền thật mạnh trực tiếp bị đánh vào mặt. Lập tức, khóe môi liền chảy máu. Dạ Kiêu lạnh lùng trừng mắt liếc anh ta một cái, cái gì cũng chưa nói, trầm bước đi đến hướng Bạch Túc Diệp.



Bạch Túc Diệp chỉ cảm thấy một cổ lệ khí tới gần, vừa nhấc đầu, hoảng hốt nhìn đến khuôn mặt kia của Dạ Kiêu, cũng không biết phải nói là tức giận hay là khó chịu, giơ tay, một bạt tai liền giáng xuống trên mặt người đàn ông.