Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 22 : Đi xem mắt

Ngày đăng: 12:07 30/04/20


Editor: Quỳnh (Yumi)



Trước quán cà phê, một hàng xe từ từ đậu lại. Cửa sổ chiếc xe ở hàng giữa chậm rãi giáng xuống, xuất hiện một gương mặt đàn ông trẻ tuổi.



“Cô ấy chính là Hạ Thiên Tinh?”



Người bên cạnh vội cung kính trả lời: “Đúng vậy, nhị thiếu gia. Đối tượng xem mẳt của cô ấy đã bị chúng ta chặn lại, ngài có thể đi qua.”



Đối phương gật đầu, đem kính râm gỡ xuống.



Đẩy cửa xe ra, đôi chân thon dài liền bước xuống, “Đem đỗ xe đi, các người có thể đi rồi. Thuận tiện trở về nói với anh tôi, nhiệm vụ này tôi khẳng định hoàn thành.”



“Nhị thiếu gia, có cần vệ sĩ ở lại hay không……”



Người đàn ông không kiên nhẫn xua xua tay, “Đi đi đi, đừng làm tôi ngứa mắt. Tôi lại không phải là ba hay anh trai, không đối thủ, muốn vệ sĩ làm gì?”



“Vậy được rồi.”



Anh ta kiên trì, đối phương cũng cũng chỉ có thể từ bỏ.



…………



Nhị thiếu gia tiến đến quán cà phê trước, đánh giá Hạ Thiên Tinh sau một lúc lâu.



Từ góc độ của anh ta, chỉ có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt của cô. Nhưng có thể nhìn ra được, ngũ quan của cô thật sự xinh đẹp. Cô đang đọc sách, nhìn tương đối nghiêm túc. Nhưng lại không giống những người bên cạnh anh ta, đều là kiểu nghiêm túc, ngoan ngoãn như học sinh.



Mặt bàn, bị gõ vang.



Hạ Thiên Tinh lúc này mới từ trong sách thoát ra, ngẩng đầu lên. Nhìn thấy người tới, nên sửng sốt một chút. Còn chưa mở miệng, đối phương đã tùy tiện ngồi xuống đối diện cô. Dùng ánh mắt đào hoa liếc mắt cô một cái, vẫy tay gọi phục vụ.



“Tiên sinh, ngài uống cái gì?”



“Cà phê đá. Cám ơn.” Anh ta tươi cười, nhướng mày nhìn đối phương bằng hai mắt lộng lẫy, tình ái bắn ra bốn phía, làm khuôn mặt của nữ phục vụ trực tiếp xấu hổ đến đỏ bừng.



Người đàn ông này……



Thật sự rất đẹp.



Dáng người thon dài, nếu không 188cm, cũng ít nhất từ 185cm trở lên.




Lúc đi, anh ta căn bản không đem theo tiền.



Hạ Thiên Tinh nhìn thấy anh ta quẫn bách, liền đi trả tiền. Dư Trạch Nam theo sau, “Tôi thiếu cô một bữa cơm, lần sau tôi mời”



“Cái gì thiếu, đâu phải chỉ có mình anh ăn?.”



“Kia không được, để phụ nữ trả tiền rất mất mặt.” Dư Trạch Nam lái Aston Martin, tùy tiện ngừng ở ven đường, đặc biệt rêu rao. Anh ta mở cửa xe ra cho cô “Đi lên, tôi đưa cô về nhà.”



Hạ Thiên Tinh có thể cảm giác được, ánh mắt người đi đường đều nhìn cô cực kỳ hâm mộ ánh mắt.



Đúng vậy, người đàn ông này, vừa đẹp trai cao lại có tiền, trắng trợn táo bạo khoe giàu, người khác không hâm mộ cô mới là lạ!



Bất quá……



Nơi cô ở, làm thế nào cho người khác đưa đến?



“Tôi không cần anh đưa.” Hạ Thiên Tinh đóng cửa xe của anh ta lại, trực tiếp đi bộ.



Dư Trạch Nam cảm thấy buồn cười, “Không cần tôi đưa cũng được, vậy cô đưa điện thoại cho tôi.”



“Làm gì?” Hạ Thiên Tinh cảnh giác.



“Cho tôi.”



Dư Trạch Nam dùng lợi thế tay chân dài, dễ như trở bàn tay liền đem di động trong tay cô qua.



Sau đó, di động anh ta liền vang lên



“Được rồi, quá hai ngày, mang cô đi ăn cơm. Tôi biết một chỗ cũng không tồi” Dư Trạch Nam nói xong, đem điện thoại ném về phía Hạ Thiên Tinh



Hạ Thiên Tinh vừa thấy, xem như đại thiếu gia tự giác, trực tiếp lưu số của cô.



Trạch Nam.



Thật là có chút quen thuộc.



“Oanh ——” một tiếng, Aston Martin lao ra mấy mét, nhưng bỗng nhiên dừng lại, lại lui trở về. Cửa sổ xe chậm rãi giáng xuống, lại xuất hiện gương mặt đẹp mê người cười nhìn cô, “Tôi gọi điện thoại thì phải nhận, biết chưa?”