Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 234 : Hạ Đại Bạch mất tích (4)

Ngày đăng: 12:10 30/04/20


Edit: Phi Phi



Beta: Quỳnh



Dường như sự thần kỳ giáng xuống, lúc cô sắp bị tuyệt vọng bao phủ, lại dâng lên một tia hy vọng.



“Hạ Thiên Tinh, em không muốn sống nữa?!” Người đàn ông bước nhanh xuống xe, thịnh nộ gào rống, cửa xe bị ném vang đến rung trời. Vừa nhìn thấy cô trong mưa, gân xanh trên trán anh đều bạo dựng, nhảy lên thình thịch.



Đừng nói là anh bị bộ dáng này của cô dọa, ngay cả Lãnh Phi ở phía sau cũng sợ tới mức hồn bay đi mất.



“Mau! Gọi điện thoại cho bác sĩ Phó, bảo anh ta cùng đội ngũ y tá lập tức đến phủ tổng thống.” Lãnh Phi quay đầu phân phó một tiếng, người bên cạnh không dám chậm trễ lập tức ấn dãy số.



Mười mấy người ở cổng gác nhìn thấy Tổng Thống tiên sinh xuất hiện liền mạo hiểm mưa to vọt ra ngoài. Một đám xếp hàng chỉnh tề thẳng tắp, cung cung kính kính cúi chào: “Tổng Thống tiên sinh, buổi tối tốt lành!”



“Cô ấy làm sao lại bị thương như thế này?!” Bạch Dạ Kình đem Hạ Thiên Tinh từ trên mặt đất bế lên, nương theo đèn xe, vết thương trên mặt cô làm hàng chân mày anh nhảy dựng, cả người thần sắc âm trầm đến sợ hãi. Âm thanh chất vấn ở trong ban đêm đặc biệt làm cho người ta sợ hãi.



Vài người hai mặt nhìn nhau đều là kinh hãi. Ai cũng không biết người phụ nữ này là người nào với Tổng Thống tiên sinh!



“Chúng tôi cho rằng cô ấy…… Cho rằng cô ấy là tới gây sự……” Người dẫn đầu lắp bắp mở miệng.



Hạ Thiên Tinh đã đông lạnh đến cả người đều phát run, lúc này tuyệt đối không phải lúc truy cứu. Bạch Dạ Kình trong lòng hiểu rõ, lạnh mặt đem cô từ trên mặt đất một phen chặn ngang bế lên, dùng áo gió trên người đem cô chặt chẽ bao lại, trầm bước liền hướng trên xe. Hạ Thiên Tinh mơ mơ màng màng đem đôi mắt mở một cái, ngón tay vô lực dùng một tia sức lực cuối cùng lôi kéo ống tay áo của anh.



“Đại Bạch…… Cứu Đại Bạch……”




Anh gật đầu qua loa, cất di động, “Bây giờ em còn rất suy yếu, đi lên giường nằm.”



Hạ Thiên Tinh đột nhiên liền cảm thấy rất khó chịu, ánh mắt sâu kín, giọng điệu cũng sâu kín, “Bọn họ mang con của tôi đi, vì sao không hỏi qua tôi, thậm chí cùng tôi nói một tiếng thì không được sao?”



Đi gặp trưởng bối, cô hoàn toàn không có ý kiến. Nhưng mà làm sao cần như vậy đột nhiên mang đi, một tiếng tiếp đón đều không nói qua?



Hôm nay cô vô tình ở bên ngoài cửa sắt kia, chỉ kém không có quỳ xuống cầu xin bọn họ. Nhưng là bọn họ đối với thân phận cô chỉ là im miệng không nói. Chẳng có người nào nói cho cô nơi đó là người nhà của Bạch gia, cô cũng không cần tê tâm liệt phế như vậy, lo lắng hãi hùng như vậy.



“……” Bạch Dạ Kình nhìn bộ dáng kia của cô trong lòng tê rần. Trầm bước đi qua, đem cô chặn ngang bế lên. Hạ Thiên Tinh giãy giụa, Bạch Dạ Kình thấp giọng nói: “Đừng nhúc nhích! Bây giờ cả người em đều bị thương!”



Nước mắt cô lập tức liền từ hốc mắt lăn xuống. Không phải tức giận mà là ủy khuất.



“…… Không có người muốn để ý cảm thụ của tôi, cha mẹ anh càng không để bụng tôi là mẹ ruột sinh ra nó.”



Cô đông lạnh đến mơ mơ màng màng, hơn nữa đêm nay kinh hách quá độ, hiện tại cả người lơi lỏng xuống dưới, càng có chút nói năng lộn xộn, ngón tay gắt gao nắm cổ áo sơmi của anh, “Anh có biết, tôi sinh Hạ Đại Bạch không phải vì 1000 vạn kia…… Tôi không thể cho các người tùy tiện đem con tôi mang đi…… Các người ai cũng đều không thể ngang ngược ……”



Lúc trước khi cô mang thai Đại Bạch, không có người nào muốn để ý cảm thụ của cô, anh nói phải giữ lại đứa nhỏ liền không có người cho cô phẫu thuật, cô không thể không lựa chọn đem đứa nhỏ sinh ra. Sau lại, cô bị chính người nhà của mình xem thường, bị người ngoài xem thường, những đồn đại vớ vẩn đã sớm đem cô đâm đến đầy thương tích. Nhiều năm như vậy, con trai đã là toàn bộ của cô! Người nhà của anh lần này đem con trai cô mang đi như vậy, tâm tư kia rõ như ban ngày. Trong lòng cô kỳ thật đều hiểu.



“Anh mới vừa gọi điện thoại, sẽ không có lần sau!” Bạch Dạ Kình nói nhỏ.



Hạ Thiên Tinh kỳ thật trong lòng là ủy khuất, mặt chôn vào ngực anh, nói không nên lời.