Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!
Chương 246 : Chưa bắt đầu, đã kết thúc (6)
Ngày đăng: 12:10 30/04/20
Edit: Phi Phi
Beta: Quỳnh (tui bù cho nè =)) Bù xong là tui lặn tiếp:>)
Nghĩ như vậy, trong lòng cô càng thêm gian nan đau khổ. Nước mắt tích tụ lại cũng càng thêm nhiều lên.
Bạch Dạ Kình nào biết trong lòng cô giờ phút này là ý nghĩ như vậy? Cô trầm mặc cùng với việc tích tụ nước mắt càng nhiều như vậy, với anh mà nói, chính là đưa ra quyết định.
Hô hấp của anh lập tức càng thêm nặng nề.
Ngay vào giờ phút này, bên ngoài lối thoát hiểm dày nặng truyền đến tiếng vang. Thân hình Hạ Thiên Tinh cứng đờ, cơ hồ là lập tức rút tay ra khỏi người Bạch Dạ Kình. So với Hạ Thiên Tinh hoảng loạn, Bạch Dạ Kình lại trước sau như một thản nhiên.
Một đôi vợ chồng nhỏ nói cười từ bên ngoài đi vào, cửa mở ra, ánh sáng bên ngoài liền chiếu thẳng vào, thoáng qua mắt nhau.
Cô nhìn đến đáy mắt thâm thúy đen tối không ánh sáng của anh.
Anh nhìn đến hốc mắt phiếm hồng chứa đầy nước mắt ủy khuất của cô.
Cửa lại ‘ phanh ——’ một tiếng, bị đóng lại thật mạnh. Toàn bộ trong không gian lại lần nữa lâm vào tối đen. Đôi vợ chồng kia tay trong tay thấy họ là biết đã xảy ra chuyện gì, vội vàng đi mất, như là chạy trối chết. Tuy rằng không nhìn thấy cái gì, nhưng từ biểu hiện của họ, hiển nhiên cũng đoán được vừa mới nãy cô và Bạch Dạ Kình đã xảy ra chuyện gì.
Thật lâu sau……
Ngón tay của người đàn ông chậm rãi từ trong cơ thể cô rút ra. Sức lực gông cùm xiềng xích cùng ấm áp của người đàn ông vờn quanh bên người cũng dần dần biến mất.
Anh đi rồi. Không có bất cứ dấu hiệu tạm dừng nào, càng không có quay đầu lại.
Hạ Thiên Tinh dựa vào trên vách tường, chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo. Áo choàng trên người cũng không ngăn được sự lạnh lẽo kia.
………………
Không biết qua bao lâu, lâu đến nỗi cô cảm thấy hai chân đều đã tê rần mới sửa sang lại chỉnh tề tự mình kéo cửa chậm rãi đi ra ngoài.
“Ngủ đi, chờ ông nội lấy tên thật hay, nói mẹ biết trước tiên.”
“Nhưng con vẫn thích được gọi là Đại Bạch.”
Hạ Thiên Tinh cười. Lúc ấy đặt tên cho nhóc là Đại Bạch, là bởi vì lúc cô đi bệnh viện để sanh nhóc, nghe được viện trưởng nói một chữ "Bạch", nghĩ rằng có quan hệ với ba nhóc mà thôi.
“Chờ ông nội lấy tên rồi nói sau.” Hạ Thiên Tinh ôm con trai ngủ. Cô nghĩ…… người Bạch gia nếu đặt cho nhóc một cái tên hoàn toàn mới, đại khái cũng sẽ không trưng cầu ý kiến của cô đâu? Ở trong mắt bọn họ, cô bất quá cũng chỉ là người ngoài râu ria mà thôi……
Loại cảm giác này, thật không dễ chịu……
……………………
Ngủ một buổi tối, cả người rốt cuộc cũng dễ chịu hơn một chút.
Lúc Trì Vị Ương lại đây, Hạ Đại Bạch đang cùng bà ngoại đi ra ngoài tản bộ, trong nhà cũng chỉ có một mình Hạ Thiên Tinh đang làm bữa sáng.
“Nghe nói cậu ở bên kia sinh bệnh, nên trở về trước.” Trì Vị Ương đi vào phòng bếp hỗ trợ với cô, “Bây giờ không sao rồi chứ? Muốn để Phó Dật Trần đến xem không?”
“Đã tốt hơn rất nhiều.”
“……” Trì Vị Ương khuấy trứng gà, nhìn cô, “Tối hôm qua…… Tổng Thống tiên sinh ở chỗ này ăn cơm chiều.”
“Vậy à?” Hạ Thiên Tinh trả lời nhàn nhạt, biểu tình cũng là mơ hồ.
“Cậu…… Cùng anh ấy thật sự kết thúc?”
Kết thúc?
Cô cười khổ, “Đều chưa bắt đầu, tại sao lại nói kết thúc?”