Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 261 : Tình yêu chân chính (11)

Ngày đăng: 12:10 30/04/20


Edit: Phi Phi



Beta: Quỳnh (Sắp vào năm học nên chắc ad sẽ rất bận. Nên dạo này up nhiều 1 tí xong rồi lặn, mọi người thông cảm nhé)



Tóc cô còn ướt dầm dề, nhưng cũng không quan tâm nữa, bế Đại Bạch lên, đi tìm hòm thuốc, “Đau nhiều hay không? Nếu nhiều thì nói, mẹ đưa con đi bệnh viện.”



“Không phải là con, là Tiểu Bạch……” Tiểu gia hỏa chỉ chỉ phòng bên cạnh, âm thanh nhẹ đi rất nhiều, “Tiểu Bạch không cho con nói với mẹ.”



Tâm Hạ Thiên Tinh căng thẳng. “Sao ba con lại đau dạ dày?”



“Tiểu Bạch chưa ăn cơm chiều. Bất quá, chắc bây giờ ba ba đã đi ra ngoài mua mì gói.”



Hạ Thiên Tinh yên tâm về con trai, kéo cửa đi về phía phòng cách vách. Đèn trong phòng còn chưa tắt, nhưng bên trong xác thật là không có người. Cô đứng ở kia, ngơ ngẩn nhìn, trong lòng không khỏi xẹt qua một tia buồn bã.



Cô nhớ lần trước trễ như vậy, anh còn để cho Thụy Cương đón cô đến văn phòng nấu mì cho anh ……



Bây giờ anh thà rằng ăn mì gói một cách khó khăn cũng sẽ không tới tìm cô. Rõ ràng chính mình hiểu rõ mọi việc nhưng lại không biết vì sao, trong lòng lại cảm thấy nặng trĩu, rất mất mát.



“Đại Bảo?” Hạ Đại Bạch nhìn ra cô có chút không vui, kéo kéo vạt áo của cô, “Làm sao vậy? Mẹ không vui hả?”



“Không có.” Hạ Thiên Tinh lắc đầu, một bên xoay người hướng về phòng, “Con ở nhà một mình một lát, mẹ đi ra ngoài tìm ba ba con, được không?”



“Được ạ.”



“Vậy con đáp ứng mẹ, tuyệt đối sẽ không tự ý đi ra ngoài.”



“Yên tâm, con khẳng định sẽ không đi ra ngoài, trời bên ngoài lạnh như vậy!”




Bạch Dạ Kình bưng mặt, chuẩn bị đến dãy bàn phía cửa sổ. Xoay người, lúc này mới nhìn thấy cô.



Ngưng mắt nhìn cô, đáy mắt xẹt qua một tia kinh ngạc. Chờ đến khi lại thấy cô đầu tóc ướt dầm dề, ấn đường liền nhíu lại. Người phụ nữ này biết bây giờ bên ngoài lạnh mấy độ không? Dám để tóc như vậy mà ra ngoài!



“Cô tới làm gì?” Anh hỏi.



“A…… Tôi…… Tôi chính là tùy tiện mua một ít đồ.” Hạ Thiên Tinh tùy tay lấy vài thứ vào trong tay, thể hiện mình là khách hàng thật sự tới mua đồ.



Bạch Dạ Kình liếc mắt nhìn tay cô, “Cô xác định là tới mua cái này?”



“Hả?” Hạ Thiên Tinh nhìn anh, rồi sau đó theo tầm mắt của anh nhìn về phía tay mình. Nháy mắt tiếp theo, cô quẫn bách không nói nên lời, mặt trướng đến đỏ bừng. Cô vừa mới cho rằng thứ mình lấy chính là hộp chocolate, kết quả, không biết sao lại xui xẻo túm hộp áo mưa.



Cô liền không hiểu được, vì sao bây giờ thương gia đều thích đem kẹo cùng áo mưa bày ở trên một kệ để hàng?



“…… Tôi không phải mua cái này.” Hạ Thiên Tinh đem áo mưa thả lại trên kệ hàng. Theo bản năng nhớ tới buổi tối đầu tiên cùng anh ở bên nhau, liền càng thêm không dám nhìn mắt anh. Cô hoảng đến nỗi giả vờ tùy tiện lấy đồ, nhưng đôi mắt thường thường ngắm về hướng anh. Cuối cùng, thở dài, hướng mặt anh nhìn thẳng.



Cũng đã đau dạ dày rồi, còn ăn mì gói cái gì?



Bạch Dạ Kình tay lấy khẩu trang chợt dừng lại, nhìn cô.



Trầm ngâm một chút, cô ăn ngay nói thật nói: “……  chỗ của tôi còn dư một chút đồ, tôi giúp anh nấu một chút.”



“Không cần.”



Hạ Thiên Tinh tựa như căn bản không nghe được anh cự tuyệt, trực tiếp đem tô mì gói đổ vào thùng rác