Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 27 : Cô là quan tâm tôi?

Ngày đăng: 12:07 30/04/20


Editor: Meii Ichi



Beta: Ad Quỳnh



Làm xong, lại gọi điện thoại cho Hạ Đại Bạch.



“Mẹ, khảo hạch thế nào rồi?” thanh âm Hạ Đại Bạch vang dội, từ bên kia truyền đến.



"À, khá tốt.” Cô không muốn làm Đại Bạch thất vọng, chỉ đành phải nói dối.



“Vậy là tốt rồi. Con biết rằng mẹ khẳng định không có vấn đề gì.” Hạ Đại Bạch kiêu ngạo nói, bộ dáng thật sự vinh dự.



Hạ Thiên Tinh ở bên này nghe xong cũng cảm thấy đặc biệt vui mừng. Tuy rằng không có có thể tham gia khảo hạch, nhưng hiện tại nghe con mình nói như vậy, trong lòng tối tăm đã biến đi rất nhiều.



“Đại Bạch, con có thể ngủ một mình được không? Buổi tối mẹ không thể trở về ngủ cùng con được.”



“Sao vậy?”



“Mẹ…… Mẹ muốn đi công tác mấy ngày, cho nên con ở nhà phải ngoan ngoãn. Biết chưa? Có việc gì có thể gọi điện thoại cho mẹ.”



“Mẹ muốn đi mấy ngày?”



“Cái này mẹ cũng không xác định.” Phải xem ba con hồi phục thế nào đã, cô nghĩ.



“Kia, mẹ không tin con sao?” Hạ Đại Bạch bất mãn, âm thanh lại có chút không vui, “Hiện tại con cũng đã biết suy nghĩ cho mẹ rồi.”



Hạ Thiên Tinh trong lòng chỉ cảm thấy ấm áp. Cô cũng không phải là có tiểu gia hỏa kia rồi sao?



…………



Cô trông chừng anh, một đêm không chợp mắt.



Cho đến khi ngoài trời hơi hơi sáng lên, xác nhận trên người anh bớt nóng, rốt cuộc cô mới yên tâm. Nồng đậm ủ rũ đánh úp lại, cô liền ghé vào mép giường ngủ rồi.



Bạch Dạ Kình mở mắt ra, mặt hơi hơi lệch về một bên, đập vào mât anh là cảnh cô đang ngủ bên cạnh.



Cô vẫn luôn ở mép giường như vậy trông anh sao?



Cô hiển nhiên là rất mệt, ngủ thật sự trầm, khuôn mặt trắng nõn đè ở mu bàn tay, có chút biến hình. Bộ dạng này nhưng lại vô cùng đáng yêu.




Không chút nào để ý.



Rồi sau đó, còn làm như có thật lời bình: “Hương vị cũng không tệ lắm.”



“Anh …… Không phải có thói ở sạch sao?”



Bạch Dạ Kình thần sắc đạm nhiên, “Tôi và cô hôn cũng hôn qua rồi, cô cảm thấy, tôi còn để ý việc nhỏ như vậy sao?”



Hạ Thiên Tinh sửng sốt một lúc. Người đàn ông này, cư nhiên còn có thể đem sự tình nói đến hợp lý hợp tình như vậy, mặt đều không hồng một chút.



Chính là, tiếp theo tring nháy mắt, nhớ tới cái gì, lại hừ một tiếng: “Loại việc nhỏ này, tổng thống tiên sinh không phải sớm quên mất sao, làm gì còn để ý?”



“Đại khái là bị bom tạc thanh tỉnh đi.”



Anh nói được nhưng thật ra nhẹ nhàng bâng quơ, Hạ Thiên Tinh nghe vào trong tai, trong lòng lại đau một chút.



Cho anh ăn cháo, rốt cuộc không nhịn xuống, hỏi: “Đau sao?”



Thanh âm mềm mại, mềm nhẹ đến tựa có thể đem người hòa tan mưa xuân.



Bạch Dạ Kình trong lòng khẽ nhúc nhích, nâng mắt nhìn cô. ánh mắt đau lòng của cô còn không có tản ra, xoa ở đáy mắt ôn nhu, giống như mờ mịt một tầng nhàn nhạt sa mỏng, mê người nói không nên lời.



Bạch Dạ Kình dùng ánh mắt vi thâm, nhìn cô chằm chằm, “Cô quan tâm tôi?”



Thanh âm anh, cũng là nhẹ nhàng.



Khàn khàn.



Hết sức gợi cảm.



Ánh mắt, lại nhiễm làm tâm người khác gia tăng nhiệt độ.



"Đương nhiên" hai chữ, Hạ Thiên Tinh cơ hồ muốn buột miệng thốt ra. Chính là, đột nhiên ý thức được cái gì, chữ "đương " chuẩn bị vọt ra ngoài lại ngẹn ở cỗ.



Đợi trong chốc lát không chờ được đáp án, anh nhướng mày.



Rồi sau đó, chỉ nghe được tiếng cô mở miệng.