Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!
Chương 280 : Tình yêu đại ngốc (2)
Ngày đăng: 12:11 30/04/20
Túc Diệp VS Dạ Kiêu
Edit: Phi Phi
Beta: Quỳnh
Nghe thấy âm thanh, Bạch Túc Diệp có thể cảm giác được anh đang tức giận. Hơn nữa, là rất tức giận.
Anh đứng dậy, cô theo bản năng đi lên trước một bước, muốn tới gần anh. Môi giật giật, muốn cùng anh nói cái gì. Thế nhưng còn chưa mở miệng liền nghe được bên ngoài một đạo âm thanh kinh hoảng truyền tới.
“Dạ Kiêu!”
Là Nạp Lan.
Bước chân Bạch Túc Diệp ngừng lại, thân mình cứng đờ.
“Dạ Kiêu, anh ở đâu?” Âm thanh thanh thúy của cô gái mang theo nức nở, có vẻ điềm đạm đáng yêu.
“Ở đây.” Dạ Kiêu kéo cửa trầm mặc đi ra. Mở miệng, giọng nói nhạt nhẽo, nhưng so với ngày thường khi nói chuyện cùng Bạch Túc Diệp, giọng điệu kia quả thực có thể gọi là ôn nhu.
Cửa bị kéo ra, nhưng không có ai tới đóng lại.
Bạch Túc Diệp thấy rõ ràng cô gái trẻ tuổi non nớt kinh hoảng nhảy vào trong lòng ngực của người đàn ông. Đôi tay nhỏ dài ôm eo anh ta, “Vừa mới nãy bên ngoài cây bị quật đổ, thiếu chút nữa đập vào cửa sổ, em sợ.”
Dạ Kiêu trầm mặc một chút, mắt nhìn về hướng phòng Bạch Túc Diệp.
Rồi sau đó ánh mắt dao động, một tay đem cô gái nhẹ nhàng ôm lấy. Giọng nói càng thấp, “Bây giờ anh lập tức để người chuyển cái cây kia đi.”
Anh học không được ôn nhu, lúc hạ giọng, tiếng nói kia nghe ra được nhu hòa rất nhiều. Trước kia, loại đãi ngộ đặc biệt này đều là thuộc về Bạch Túc Diệp năm 18 tuổi.
Nhưng mà bây giờ ……
“Không cần đâu, đã trễ như vậy, không cần làm khó bọn họ.” Nạp Lan rất săn sóc mở miệng.
Vốn dĩ Nạp Lan còn cảm thấy Bạch Túc Diệp đại khái là người trong lòng của Dạ Kiêu, nhưng nhìn thấy thái độ của Ngu An, cô liền đánh mất ý niệm này. Phàm là Dạ Kiêu thật sự có một chút thích cô, thì thuộc hạ của anh cũng không dám đối với cô có nửa điểm bất kính.
Thật giống như đối với chính cô ta—— từ một năm trước khi Dạ Kiêu nói đem cô ta lưu tại bên người, mọi thuộc hạ của anh liền kính trọng cô ta, thuận theo cô ta.
Nghĩ như vậy, trong lòng Nạp Lan dễ chịu rất nhiều.
“Dạ Kiêu, anh muốn ngủ chưa?”
Dạ Kiêu lại không hé răng. Trước sau như một chỉ nói một câu.
“Anh chịu giữ lại em, đối với em tốt như vậy, kỳ thật……” Cô gái lại hướng bên người anh nhích lại gần, hô hấp căng thẳng, lấy hết can đảm, đầu nhẹ nhàng gối lên trên vai anh, “Kỳ thật, em có thể báo đáp anh…… Dạ Kiêu, em đã 18 tuổi, đã trưởng thành……”
Tay cô gái mang theo sợ hãi, trúc trắc, lại lớn mật chậm rãi tiến vào trong áo ngủ người đàn ông.
Thần sắc anh như thường lệ, đôi mắt mở ra, xẹt qua một tia âm ngoan. Bàn tay to nhanh chóng đem tay nhỏ của cô ta bắt lấy. Tay nhỏ của cô ta tinh tế, bàn tay to của anh dùng một chút lực giống như là muốn bóp nát tay cô ta. Nạp Lan bị đau hô một tiếng, hoảng sợ nhìn chằm chằm Dạ Kiêu. Thật lâu sau, Dạ Kiêu rốt cuộc cái gì cũng không nói, đem tay cô ta ném ra, nháy mắt tiếp theo liền đứng dậy, lạnh lùng phất tay áo rời đi, từ đầu đến cuối không quay đầu lại nhìn cô gái kinh hoảng đang ngồi ở trên giường.
Chính mình rốt cuộc làm sai cái gì, ngược lại chọc đến Dạ Kiêu, trong nháy mắt liền thay đổi sắc mặt?
…………………………
Bạch Túc Diệp một chút buồn ngủ cũng không có, trong đầu rất hỗn loạn.
Nạp Lan đến phòng anh.
Trai đơn gái chiếc, giờ phút này đang làm cái gì? Cô cũng không phải thật sự một chút cũng không nghĩ ra được.
Cả hai đều là người trưởng thành.
Huống chi, Dạ Kiêu bây giờ so với Dạ Kiêu trước kua chính là hoàn toàn không giống nhau.
Dạ Kiêu trước kia sẽ nghĩ tình cô tuổi còn nhỏ, lần lượt buông tha cô. Tuy rằng nói là buông tha, kỳ thật rất nhiều thời điểm, cũng bất quá là kém một chân bước qua cánh cửa kia.