Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 283 :

Ngày đăng: 12:11 30/04/20


Trì Vị Ương uống một ngụm trà sữa, gật gật đầu nói: “Đúng vậy, không phải chuyện xấu, sinh sôi nảy nở là thiên tính, là chuyện tốt.”



Hạ Thiên Tinh liếc mắt nhìn cô một cái: “Hôm nay không phải cậu muốn ăn cơm là muốn trêu chọc phải không?”



“Nào dám, cậu chính là phu nhân tổng thống tương lai của chúng ta.” Trì Vị Ương cuối cùng nói, giọng nhỏ đi một chút.



“Lại nói bậy.” Hạ Thiên Tinh thấy không có biện pháp đáp trả. Lúc này phục vụ đã mang đồ ăn tới, hai người không nhanh không chậm ăn, cười nói chuyện phiếm.



Khi hai người chuẩn bị quay lại nơi làm việc, Hạ Thiên Tinh định nói nhưng bởi vì bên ngoài xuất hiện một bóng người mà ngừng lại, lời cô nói tắc trong cổ họng, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ có chút thất thần lại.



“Thiên Tinh?” Trì Vị Ương gọi cô, lập tức Hạ Thiên Tinh hoàn hồn lại, muốn nói tiếp nhưng đã không kịp.



Ánh mắt Trì Vị Ương nhìn theo ánh mắt cô, liếc mắt một cái mặt cô đã trắng bệch.



Là Phó Dật Trần.



Hơn nữa không phải một người.



Bên cạnh anh ta còn có một người phụ nữ, cô ta dường như có thai, bụng hơi nhô lên, Phó Dật Trần cùng cô ta sóng vai đi vào một cửa hàng chuyên bán đồng hồ.



Bộ dáng Phố Dật Trần rất cẩn thận, mắt luôn chú ý tới đối phương.



Hạ Thiên Tinh nhìn Trì Vị Ương, chỉ thấy vành mắt cô đã phiếm hồng.



Phó Dật Trần với Trì Vị Ương có ý nghĩa gì?



Là giấc mộng đẹp nhất thời thiếu nữ của cô, tim cô đập chỉ biết tới anh ta.



Cô yêu anh ta bao nhiêu năm cô cũng đã quên, mấy năm kia anh ta biến mất cô đã vô số lần gọi anh trong mơ, lại vô số lần khóc lóc từ giấc mơ mà bừng tỉnh.



Cô sống vật vờ như cái xác không hồn rất nhiều năm, đã tra tấn chính mình chết đi sống lại nhưng cuối cùng cũng không thể móc ra được ba chữ ‘Phó Dật Trần’ khỏi tim, ngược lại càng sâu càng đau.
Hạ Thiên Tinh đi thang máy bình thường lên, giữa đường đổi sang một thang máy khác lên tầng trên cùng. Lúc này là thời gian nghỉ ngơi, mọi người tầng trên hầu hết đều đi ăn cơm, cực kỳ yên tĩnh, cũng không còn lại mấy người.



Cô thả lòng một chút, ôm tài liệu gõ cửa. Nghe được giọng anh nói ‘vào’, cô mới đẩy cửa ra.



“Chào Tổng thống.”



Anh vẫn còn đang làm việc, không ngẩng đầu lên, ngón tay vẫn còn gõ trên laptop, mười ngón thon dài rất đẹp. Hạ Thiên Tinh thấy mình trúng tà không nghẹ, giống như nhìn cái gì của anh cũng thấy đặc biệt đẹp.



“Ngẩn người làm gì? Lại đây.”



Không ngẩng đầu mà cũng biết cô đang ngẩn người.



Hạ Thiên Tinh đem tài liệu Lãnh Phê đưa đặt lên bàn, cô chỉ cách anh một cái bàn làm việc. “Đây là tài liệu Lãnh Phê bảo em mang lên, nói là tài liệu quan trọng.”



“Ừ.” Anh đáp một tiếng, mở văn kiện ra, nhìn vào, dường như hiểu rõ là văn kiện gì nhưng không xem nữa, đặt sang một bên.



“Anh ăn cơm ở nhà ăn à?” Cô hỏi.



“Đến ngồi cạnh anh.” Anh cúi đầu nhìn tới chỗ bên cạnh mình không trả lời. Hạ Thiên Tinh cười cười, đi sang bên một bước liền bị anh kéo qua để cô ngồi trên đùi anh.



Tim cô đập mạnh.



Thân cận như này ở hoàn cảnh này cũng không phải thích hợp.



“Nơi này là văn phòng.” Cô liếc nhìn anh nhắc nhở. Rốt cuộc lần trước tới văn phòng anh là hơn nửa đêm, cũng không phải thân phận cấp dưới. Nhưng hiện tại hoàn toàn khác, cô là nhân viên, là cấp dưới của anh.



“Hiện tại cũng không phải thời gian làm việc.” Bạch Dạ Kình nhỏ giọng nói chuyện với cô, môi anh dán lên vành tai cô, trong hơi thở đều mang mùi hương trên người cô.



Như là một buổi sáng mệt mỏi nhờ mùi hương này đã biến mất.