Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 287 :

Ngày đăng: 12:11 30/04/20


Trống ngực Hạ Thiên Tinh đập liên hồi, mặt cô cũng hơi đỏ lên, trong lúc nhất thời cô thấy không khí trong xe cũng trở nên ấm áp.



Lông mi của cô nhẹ nhàng rung động, cô cười, rồi mím môi không trả lời. Nhưng hai người đều có thể hiểu được câu trả lời.



Hai người nói chuyện với nhau như vậy, cô kể chuyện của Đại Bạch khi còn bé, chuyện từ lúc con ra đời, đến khi con biết nói, con cất tiếng gọi mẹ, thậm chí còn không biết học được ở đâu mà cất tiếng gọi ‘ba ba’.



Khi kể chuyện về con, cô kể rất say xưa, Bạch Dạ Kình cẩn thận lắng nghe.



Lúc cô nhắc tới con, nét dịu dàng trên mặt cô khiến cho anh rất thoải mái, lộ ra vẻ xúc động. Thỉnh thoảng, lúc đề cập tới mấy chuyện buồn trong quá khứ thì cô lại nhíu mày, càng làm cho anh cảm thấy đau lòng, không nhịn được muốn ôm cô.



Hai người cứ trò chuyện như vậy, thời gian dường như trôi qua rất nhanh. Khi xe dừng lại Hạ Thiên Tinh mới hoàn hồn.



Cô ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy cánh cửa lạnh lẽo quen thuộc kia, cả người cảm thấy lúng túng, như chuẩn bị bước vào vùng đất cấm vậy.



Chung Sơn!



Lần trước, mặc dù cô tới vào buổi tối, nhưng mà, cô vẫn thủy chung nhớ rõ chỗ này.



Chỉ là…



Tại sao mình lại đến nơi này?



“Không phải anh nói muốn đưa em đi ăn cơm sao?” Hạ Thiên Tinh nhìn về phía anh: “Anh đến đây làm gì?”



Bọn người Lãnh Phi đã xuống xe chờ ở ngoài xe, Bạch Dạ Kình lại không xuống xe gấp, chỉ nhìn cô: “Tối nay chúng ta sẽ ăn cơm ở chỗ này. Đại Bạch cũng ở đây.”
“Thời tiết như thế này mà còn chạy ra ngoài nghịch nước. Lão gia, ông đừng có mà chơi đùa như vậy nữa, mau mau đưa cháu trai của chúng ta vào nhà, không thằng bé sẽ bị lạnh cóng mất.” Lão phu nhân lo lắng, nhanh chóng cầm áo bông mặc lên cho cháu. Quần áo này đều là đồ mới mua. Mặc dù cháu trai rất ít khi tới đây, nhưng hai ông bà vẫn chuẩn bị phòng trẻ con cho cháu mình, những đồ dùng hàng ngày từ nhỏ đến lớn đều được chuẩn bị đầy đủ trong ngăn kéo.



Lão gia nhìn lão phu nhân, chân mày uy nghiêm nhăn lại: “Bà đang làm gì vậy, cháu còn nhỏ mà bà đã cho thằng bé mặc nhiều như vậy, sau này ngay cả chịu lạnh cũng không thể được, thì sao có thể trở thành người đàn ông đích thực được.”



“Ông nói bậy nói bạ gì đấy, Đại Bạch chỉ mới có bốn tuổi, ông cho rằng thằng bé giống mấy cái thứ xù xì dưới tay ông sao?” lão phu nhân cũng mặc kệ cái gì gọi là chịu lạnh với không chịu lạnh, bà chỉ lo cháu trai bảo bối của bà bị lạnh mà thôi.



“Bốn tuổi thì sao, ngày xưa lúc tôi bốn tuổi, cũng đã phải đi chân trần vùi mình trong tuyết.”



“Ông là ông, thằng bé là thằng bé. Bây giờ là cái thời đại nào rồi.”



Hai ông bà hơn 60 tuổi đầu, anh một câu tôi một câu tranh cãi càng ngày càng náo nhiệt.



Một tay của Hạ Đại Bạch kéo lão phu nhân, một tay kéo lão tiên sinh, ngước đầu nhỏ, ủy khuất nhìn hai người lớn: “Ông nội bà nội, tại sao hai người lại cãi nhau vì Đại Bạch, có phải là do hai người không thích Đại Bạch hay không?”



Hạ Đại Bạch biết ông bà nội đối xử với mình tốt, nên cố ý nói như vậy. Đúng như dự đoán, cậu vừa nói như vậy, thì hai ông bà đều ngừng cãi nhau, lão phu nhân lập tức người xổm xuống dỗ cháu trai bảo bối, nào còn nhớ tới chuyện cãi nhau với ông nhà mình.



“Lão phu nhân, lão tiên sinh, Đại tiểu thư đến.”



Thím Lâm đi vào sân sau.



“Cô.” ánh mắt của Hạ Đại Bạch sáng lên.



Âm thanh thanh thúy vừa mới phát ra, thì Bạch Túc Diệp liền tiến vào. Cô mặc không nhiều lắm, áo khoác trên người cũng khá mỏng. Cô tiến lên một bước, ôm Hạ Đại Bạch vào trong lòng, để cháu trai hôn mình hai cái, rồi mới chào hỏi cha mẹ: “Ba, mẹ.”