Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!
Chương 289 :
Ngày đăng: 12:11 30/04/20
Hai người bốn mắt nhìn nhau, rồi cùng đứng ngốc ngay tại chỗ.
Sau đó...
"Tại sao lại là cô?"
"Tại sao lại là bác?"
Hai người đồng thành hô lên.
Bên cạnh, đầu óc của Bạch Dạ Kình và thím Lâm đều mông lung. Bạch Dạ Kình hỏi Hạ Thiên Tinh: "Hai người đã gặp nhau?"
Không phải lão phu nhân chính miệng nói chưa từng gặp cô sao?
Giờ phút này, trong đầu của Hạ Thiên Tinh có hơi hỗn loạn. Dù thế nào cô cũng không nghĩ tới, lão phu nhân mà lần trước cô gặp ở trong bệnh viện kia, lại là mẹ của Bạch Dạ Kình. Hơn nữa, lúc ấy lão phu nhân còn nói với mình cái gì mà con gái của Lý Linh đang nói chuyện cưới gả với con trai của bà ấy, nói con trai của bà bị Hạ Tinh Không làm cho thất điên bát đảo.
Lúc ấy, lão phu nhân còn nghe rất nhiều chuyện có liên quan tới Hạ Tinh Không từ cô.
Lúc này, Hạ Thiên Tinh liên kết lại những hình ảnh trước kia lại, rồi nhớ tới lời mà lão phu nhân nói đã gặp mẹ mình, trong lòng dường như đã sáng tỏ.
Chẳng lẽ bà ấy cho rằng Lý Linh là mẹ của mình
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Lúc này, lão phu nhân cũng cảm thấy mơ hồ, bà4cũng đang khiếp sợ như Hạ Thiên Tinh vậy.
“Phu nhân, sao vậy hả?” thím Lâm hỏi.
Lão phu nhân ngồi xuống chiếc ghế sa lon đơn, nhưng ánh mắt vẫn còn nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên Tinh, hỏi thím Lâm ở bên cạnh: “Người lần trước tới náo loạn ở ngoài cửa nhà chúng ta là cô ấy?”
Lần trước, thím Lâm nhìn thấy Hạ Thiên Tinh qua màn hình theo dõi.
Khó trách lúc trước lão phu nhân nói chuyện không khách khí như vậy. Hôm nay suy nghĩ lại, thì ra là có lý do cả.
“Lấy tính tình của mẹ anh, thì bà nhất định sẽ không tha cho bà ta. Sẽ không tránh khỏi mấy năm ngồi bóc lịch trong tù đâu.”
Cho dù Lý Linh có phải ngồi tù thật đi chăng nữa, thì Hạ Thiên Tinh cũng sẽ không đồng tình với bà ta đâu. So với những chuyện mà bà ta đã làm, thì mấy năm kia cũng chỉ như là chút dạy dỗ nhỏ mà thôi.
Hạ Thiên Tinh nhớ tới cái gì đó, lấy một cái thẻ từ trong túi xách ra, đưa cho Bạch Dạ Kình. Bạch Dạ Kình nhướn mày: “Cái gì vậy?”
“1000 vạn.”
“Từ đâu tới?”
“Thời gian trước Lý Linh đã đưa cho em, nói là tiền công lúc trước khi em sinh Đại Bạch. Lúc ấy, em cũng không hỏi bà ta lấy 1000 vạn này ở đâu, bây giờ suy nghĩ lại, nhất định là bà ta gạt từ chỗ của lão phu nhân.”
Bạch Dạ Kình hừ lạnh: “Bà ta đánh cũng khá lớn đấy.”
“Tiểu Bạch, đại Bảo” ngồi ở đây một lát, thì giọng nói của Hạ Đại Bạch từ trên lầu truyền tới. Cậu lon ton chạy xuống, Bạch Túc Diệp đi theo phía sau cậu: “Đại Bạch, con đi cẩn thận, mau đi chậm lại đi.”
Hạ Đại Bạch chạy tới, lập tức nhào tới trên đùi của cha mẹ. Bạch Dạ Kình trực tiếp ôm lấy Hạ Đại Bạch, Hạ Thiên Tinh cũng đứng dậy theo, chào hỏi: “Chị Túc Diệp.”
“Dạ Kình không nói với chị là hôm nay em cũng tới.” Bạch Túc Diệp nhìn thấy cô cũng hơi kinh ngạc. Nhưng mà, nếu có thể gặp được ở đây, thì cũng coi như là chuyện tốt.
“Thật ra thì lúc đến cửa em cũng mới biết.”
Bạch Túc Diệp nhìn một nhà ba người bọn họ, không kiềm được mà lộ vẻ xúc động.
“Bây giờ bên Tống gia cũng không có động tĩnh gì, chú cũng sẽ nhanh được thả ra thôi, còn chuyện của các em thì định lúc nào quyết định?” ánh mắt của Bạch Túc Diệp lần lượt lướt qua hai người, cuối cùng rơi vào Bạch Dạ Kình.