Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 292 :

Ngày đăng: 12:11 30/04/20


Bạch Dạ Kình nói đến chỗ này thì dừng một chút, ánh mắt nhìn cô chằm chằm, có vài phần hứng thú: "Con dâu tương lai, tất nhiên ba phải nghĩ cách để thân thiết rồi."



Hạ Thiên Tinh thấp thỏm nhưng hờn dỗi một tiếng, cười nói: "Ai là con dâu chứ? Em còn chưa đồng ý gả cho anh đâu đó!"



Ngoài miệng nói như vậy nhưng ánh mắt sáng ngời của cô đã bán đứng hết thảy.



Phụ nữ luôn có chút kiểu cách, rõ ràng là yêu người đàn ông này nhưng vẫn mạnh miệng không chịu thừa nhận.



"Con cũng đã có, không đồng ý cũng phải đồng ý!" Bạch Dạ Kình giữ cằm cô, lắc nhẹ.



"Có nghe lão phu nhân nói chưa? Hôm nay phải tạo thêm một đứa, tốt nhất là được một cô con gái!"



Hạ Thiên Tinh nhìn anh, trong lòng cũng gợn sóng.



Thật ra thì cô vẫn muốn sinh cho anh một đứa con, Hạ Đạ Bạch đã bốn tuổi nhưng suốt bốn năm quan trong của bé anh lại không có ở bên cạnh. Cô rất muốn trong tương lai có thể bù đắp sự tiếc nuối này cho anh.



Nếu như bọn họ có thể có đứa bé khác...



Hạ Thiên Tinh nghĩ thầm, ánh mắt lơ đãng nhìn lên trên. Có một căn phòng không có đèn nhưng ngoài hành lang bật đèn sáng trưng.



“Ai ở đó vậy?” Hạ Thiên Tinh tò mò hỏi: “Trong nhà anh còn ai nữa sao?”



“Đã nói qua với em rồi! Chú anh đó!” Bạch Dạ Kình nhìn một cái: “Lúc đầu khi sửa chữa lại căn biệt thự này thì ba anh vẫn giữ lại phòng cho chú. Một thời gian ngắn nữa, chú muốn chuyển ra ngoài. Cho nên dạo gần đây đang sửa lại tầng đó. Rất nhiều thứ phải trang trí lại!”



Hạ Thiên Tinh khẽ vuốt cằm, nhớ tới cái gì đó, hỏi: “Vậy lần trước chuyện chúng ta đề cập tới con gái của Lan Đình phu nhân, anh có tìm hiểu được gì không? Đứa bé đó có phải là con của chú anh không?”



Bạch Dạ Kình dắt cô lên xe, qua lớp cửa kính, tầm mắt vẫn nhìn trên tầng, mới nói: “Đã có đầu mối. Nhưng có phải là con gái của chú anh4không thì đợi đến khi anh tham dự hội nghị Liên Hợp quốc lần này, sẽ hỏi rõ Lan Đình phu nhân sau!”



“Hi vọng đây thật sự là con của chú anh. Như vậy thì chú ấy sẽ không còn cô đơn!” Hạ Thiên Tinh cảm thán.



Bạch Dạ Kình cũng đồng tình với cô, xúc động nói: “Thật có chút mong đợi muốn gặp cô em họ này của anh một lần. Không biết con bé sống như thế nào?”



“Chắc chắn sẽ có cơ hội! Đúng rồi!” Hạ Thiên Tinh nhớ tới cái gì đó, quay đầu nhìn anh: “Ngày kia anh đã đi rồi sao?”



“Ừ!”



“Vậy lần này đi bao lâu?”



Bạch Dạ Kình tựa vào lưng ghế, nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm: “Không nỡ sao?”



Hạ Thiên Tinh không lên tiếng, chỉ im lặng nhìn anh. Nhưng ánh mắt nồng nàn kia đã thay hơn ngàn vạn lời. Bạch Dạ Kình chỉ cảm thấy trái tim rạo rực, đưa tay kéo cô để cô tựa vào lòng anh.



Anh để cằm lên đỉnh đầu cô: “Có muốn đi với anh hay không?”




Sau đó, đột nhiên Phó Dật Trần bỏ đi, quyển nhật ký không được trao đổi lại nữa. Trì Vị Ương vẫn giữ quyển nhật ký của anh ta. Giống như bảo bối gìn giữ rất nhiều năm, lâu lâu vẫn còn mang ra để đọc. Từng câu chữ trong đó, Trì Vị Ương có lẽ đã thuộc lòng. Mà bây giờ, quyển sổ này đã bị xé nát thành mảnh vụn giống hệt trái tim Trì Vị Ương.



Hạ Thiên Tinh thở dài, nhặt lên cho Vị Ương nhưng không dám vứt vào thùng rác. Những thứ này cho dù đã bị xé, cũng vẫn là bảo bối của cô ấy. Thiên Tinh cẩn thận thu dọn lại từng mảnh rồi cất vào chỗ cũ cho Vị Ương.



Dọn dẹp xong, Hạ Thiên Tinh nằm lên giường với Vị Ương, ôm lấy cô ấy từ sau lưng.



Trì Vị Ương cũng không ngủ, đặt tay lên tay Thiên Tinh. Bàn tay Vị Ương lạnh lẽo, không hề có độ ấm.



“Thiên Tinh!” Cô ấy đột nhiên mở miệng, giọng nói nhỏ đến mức như sắp biến mất vậy.



“Ừ, mình đây!” Thiên Tinh đáp lại ngay lập tức.



Bàn tay Trì Vị Ương giữ chặt tay Thiên Tinh hơn một chút: “Yêu mà không được đáp lại rất đau khổ. Cho nên cậu và ngài Tổng thống phải thật hạnh phúc đó!”



Vị Ương cô đã đau khổ như vậy cho nên cô không muốn người bạn thân bên cạnh cô cũng đau khổ như thế.



Hạ Thiên Tinh cảm thấy thân thiết, mặt dán vào lưng cô ấy: “Được, mình nhất định sẽ quý trọng!”



Cho nên, coi như bọn họ có thân phận và địa vị khác xa nhau nhưng cô sẽ cố gắng để bước lại gần anh. Lần này, cô sẽ không buông tay anh nữa. Trừ phi, chính miệng anh nói không cần cô nữa.



Đêm đó, Hạ Thiên Tinh ôm Trì Vị Ương ngủ. Đêm đó, cô nằm mơ. Trong mơ, Phó Dật Trần và Vị Ương nói chia tay. Vị Ương ngồi xổm dưới đất khóc lớn. Nhưng chẳng biết Vị Ương khóc lại biến thành cô.



Ngẩng đầ lên, người đàn ông tàn khốc vừa nói chia tay với cô lại biến thành Bạch Dạ Kình.



Anh đứng trong gió lạnh, đau khổ, tàn nhẫn nhìn cô: “Thiên Tinh, chúng ta không thể ở bên nhau. Cho nên, chúng ta chia tay đi!”



“Không, đừng mà!”



Hạ Thiên Tinh nỉ non, chỉ cảm thấy trái tim đau dữ dội. Theo bản năng cô giữ chặt trái tim rồi rồi đứng bật dậy.



Nhìn cảnh thưởng quen thuộc trước mắt, cô hoàn hồn lại, là mơ. Chỉ là một giấc mơ thôi. Nhưng từng câu từng chữ trong mơ lại chân thật như vậy.



Chân thật giống như sắp xảy ra.



Cô sờ trán, cười khổ. Có lẽ cô bị dáng vẻ kia của Vị Ương hù dọa. Hơn nưa, có lẽ cô càng ngày càng quan tâm đến anh.



Càng quan tâm bao nhiêu cho nên mới càng sợ mất đi bấy nhiêu.



Hạ Thiên Tinh hít sâu một cái, cố gắng bình ổn lại cảm xúc, mới liếc mắt nhìn cô gái nằm bên cạnh. Tối hôm qua, Vị Ương ngủ rất muộn. Thật vất vả cô ấy mới ngủ được cho nên Hạ Thiên Tinh không muốn đánh thức cô ấy.



Sờ di động, xem đồng hồ, mới bảy giờ sáng thôi.