Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 297 :

Ngày đăng: 12:11 30/04/20


Hạ Thiên Tinh dùng lực, thật vất vả mới dứt ra, cô đột nhiên đứng dậy, Hạ Tinh Không đột nhiên đứng dậy, cũng không biết từ chỗ nào rút ra một con dao nhỏ, hung ác nói với cô: "Hạ Thiên Tinh, mẹ tôi vì chị nên mới rơi vào kết cục thế này, nếu chị không giúp mẹ tôi thì chị cũng đừng mong sống tôt!"



Cô ta nghiên răng nghiến lợi nói như muốn nghiền nát Hạ Thiên Tinh.



Tay cầm dao hơi run, lưỡi dao dưới ánh mặt trời lóe lên lạnh lẽo. Hạ Thiên Tinh thấy cô ta điên rồi. Cô nhìn quanh bốn phía, ánh mắt cuối cùng mới nhìn về phía Hạ Tinh Không, mặt lạnh lùng nghiêm nghị nói: "Ở đây luôn được theo dõi, đây là ngoài văn phòng, nếu cô không muốn ngồi tù giống Lý Linh thì tốt nhất thu dao lại đi."



Cô dứt lời, xoay bước rời đi, không muốn nói nhảm với cô ta nữa. Hạ Tinh Không nghĩ mình tại Hạ Thiên Tinh mà mất hôn phu, thất nghiệp, bây giờ tán gia bại sản, còn không có mẹ bên cạnh, mà Hạ Thiên Tinh cô lại càng ngày càng tốt, trong lòng càng bất bình, càng hận hơn.



Hận ý dâng lên làm cô ta hoàn toàn mất lý trí.



“Hạ Thiên Tinh, tôi hận cô!”



Cô ta cắn răng xông lên. Hạ Thiên Tinh rùng mình, xoay người sang chỗ khác, mắt thấy dao nhỏ đâm tới, cô theo bản năng giơ tay lên chắn. Lưỡi dao sắc bén xẹt qua lòng bàn tay cô, máu tươi lập tức chảy ra.



Hạ Tinh Không đỏ mắt, nâng tay muốn tiến lên, nhưng không đợi cô ta lại tổn thương đến Hạ Thiên Tinh, bỗng thấy một bóng đen chạy tới, giây tiếp theo, Hạ Tinh Không chỉ cảm thấy ngực đau xót, cả người bị một lực mạnh đá bay xa vài mét, thân mình nặng nề va vào cột trụ trên quảng trường trung ương, bang một tiếng ngã xuống lăn trên mặt đất vài vòng.



Dao trong tay cũng không giữ nổi, rơi trên mặt đất.



Hạ Thiên Tinh một lúc lâu sau mới4lấy lại Thiên Tinh, cô đè bàn tay bị thương, liếc nhìn, chỉ thấy Thụy Cương đang một bên, tư thế còn chưa thu lại. Một đôi mắt ngoan lệ nhìn chằm chằm Hạ Tinh Không, sát khí trong mắt đặc biệt đáng sợ.



“Thụy Cương.” Hạ Thiên Tinh gọi anh ta một tiếng.



“Hạ tiểu thư, cô sao rồi?” Thụy Cương thu lại tư thế, lo lắng nhìn tay cô.



Hạ Tinh Không thật đúng là không nương tay, dao cắt vào tay vừa sâu vừa nặng, tạo thành miệng vết thương cực dài, hiện đang không ngừng chảy máu.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt tuấn tú của Bạch Dạ Kình hiện lên trước mắt cô, cô mỉm cười: “Anh vào từ bao giờ vậy, em không nghe thấy tiếng động nào luôn.”



“Vừa mới vào. Xem gì mà chăm chú vậy?” Bạch Dạ Kình thuận tay đoạt lấy sách trong tay cô, nhìn qua, hỏi: “Cảm thấy hứng thú với chú anh à?”



“Nghe2anh nhắc đến ông ấy nhiều nên nhìn xem một chút. Nhưng nãy em đang xem ngọc bội ông ấy đeo.”



“Này có cái gì mà nhìn?”



“Không biết. Em chỉ cảm thấy rất quen, hình như đã thấy ở đâu rồi, nhưng nhất thời lại không nhớ nổi gặp qua ở đâu.”



“Thứ này nghe nói là ông cố của anh truyền xuống, chỉ có một cái như vậy, sau đó chú anh tặng cho Lan Đình phu nhân. Bây giờ chắc thứ này còn đang ở chỗ Lan Đình phu nhân. Em xác định em từng thấy nó chứ?”



Hạ Thiên Tinh nở nụ cười: “Chắc em nhìn nhầm rồi. Nhưng ngọc bội kiểu dáng cũng đại loại như thế. Có lẽ em đã thấy một cái gần giống thế này.”



Hạ Thiên Tinh không nghĩ nhiều nữa.



Bạch Dạ Kình gấp sách lại, ánh mắt lập tức nhìn vào lòng bàn tay cô. Lòng bàn tay băng lại khiến anh nhíu chặt mày, cầm lấy tay cô nâng lên: “Đây là chuyện gì?”



“Không có gì, chỉ là vết thương nhỏ thôi.”



“Sao lại bị?” Nếp nhăn chân mày anh không hề giãn ra.



Hạ Thiên Tinh nói chuyện hôm nay với Hạ Tinh Không ra. Ánh mắt Bạch Dạ Kình có chút âm trầm: “Một khi đã như vậy, cô ta cũng đừng trách anh xuống tay vô tình!”