Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!
Chương 302 :
Ngày đăng: 12:11 30/04/20
Lời của mẹ, Hạ Thiên Tinh không nghi ngờ chút nào. Ngọc bội kia cô rất thích, có thể đảm bảo bình an, dĩ nhiên cũng không từ chối. Trầm Mẫn cho cô một cái túi nhỏ, giúp cô cất vào túi.
Hơn 11 gườ, điện thoại của anh gọi lại.
Hạ Thiên tinh từ phòng bếp đi ra, đứng ở trong sân.
"Đã ăn chưa?" Anh hỏi.
"Vẫn chưa. Trưa nay mẹ làm rất nhiều món ngon."
"Đáng tiếc anh không có lộc ăn."
“Anh?” Hạ Thiên Tinh bĩu môi: “Em nhìn thấy thực đơn trong quốc yến (tiệc chiêu đãi do chính phủ tổ chức) lần này của các anh ở trên mạng. Vậy còn có thể nói là không có lộc ăn?”
Trong giọng nói của Bạch Dạ Kình có vài phần uể oải, nghe được âm thanh của cô, liền cảm thấy khá hơn nhiều. Ở bên kia nở nụ cười, đột nhiên hỏi: “Có nhớ anh không?”
“...” Câu hỏi bất ngờ, làm cho Hạ Thiên Tinh giật mình. Anh không hỏi còn tốt, vừa hỏi, nỗi nhớ trong lòng giống như bị người khác dùng dây thừng dắt ra từng chút một, gặm nhấm lòng của cô, khiến cô cảm thấy chua xót.
Cô cắn môi, đứng ở đó, không lên tiếng.
Bạch Dạ Kình chờ, không nghe được đáp án, hiển nhiên là mất hứng.
“Không nhớ?”
Anh hỏi. So với vừa nãy, hai chữ này lạnh hơn rất nhiều, ngay cả ý cười cũng mất.
“... Khi nào anh về?” Cô không trả lời mà hỏi ngược lại.
“Khi nào em nhớ anh thì anh sẽ về.”
“...” Câu trả lời này!
Người đàn ông này thực sự là rất ngây thơ. Hạ Thiên Tinh muốn trêu chọc anh một chút: “Nếu em không nhớ anh, anh định không về nữa?”
Bạch Dạ Kình ở bên kia buồn bực một lúc lâu không mở miệng. Hạ Thiên Tinh biết đây là dấu hiệu anh tức giận, môi giật giật, muốn mở miệng, kết quả "Phụp -- " một tiếng, anh quả quyết cúp điện thoại.
“...” Nghe tiếng ‘tút tút’ buồn chán, Hạ Thiên Tinh nhất thời im lặng. Thật không biết là nên giận anh hay nên cười anh ngây thơ.
Người này, làm sao lại không chịu nổi bị trêu chọc như thế? Hơn nữa, còn rất thích tức giận, thật là khó ở chung!
Hạ Thiên Tinh cất điện thoại, một lát sau, lại không nhịn được, cầm điện thoại lên soạn tin nhắn.
“Ngài...”
“Điều tra lại một lần nữa cho tôi! Không tra được, tất cả cút ngay cho tôi!” Khí tức lạnh lẽo trên người anh không giảm chút nào.
“Ngài, đây là tổ chức tình báo...”
“Nghe không hiểu sao? Tôi nói, tra, lại!” Bạch Dạ Kình trực tiếp cắt đứt lời Lãnh Phi, hai chữ cuối cùng, là cắn răng nói, giống như muốn cắn người.
Lãnh Phi không nói gì nữa.
Kỳ thực, tổng thống tiên sinh hiểu hơn mình, kết quả tổ chức tình báo điều tra ra, nếu không nắm chắc 100%, làm sao dám báo lên chỗ anh? Cho nên, đáp án này, hiển nhiên là ván đã đóng thuyền, điều tra lại, kết quả cũng giống vậy thôi.
Những lời này, Lãnh Phi dĩ nhiên không dám nói. Anh ta chỉ yên lặng thu tài liệu lại: “Vậy tôi sẽ đi thông báo cho bọn họ ngay bây giờ, điều tra lại chuyện này.”
“Đứng lại!”
Bạch Dạ Kình quát lạnh một tiếng.
Lãnh Phi quay đầu. Nhưng thấy vẻ mặt anh vẫn âm trầm như vừa nãy.
Ánh mắt của anh rơi xuống trên tay Lãnh Phi: “Mang lại đây!”
Lãnh Phi không hiểu, đưa tài liệu qua. Anh cầm bật lửa, đốt hết.
“Chuyện này, nếu có người thứ 3 biết...” Anh không nói tiếp, thế nhưng, trong giọng nói lạnh lùng, đều là cảnh cáo.
Lãnh Phi rùng mình, cúi đầu: “Ngài yên tâm.”
“Ra ngoài đi!”
“Vâng.” Lãnh Phi đáp một tiếng, lặng lẽ khép cửa lại, lui ra ngoài. Trong lòng không ngừng lo lắng.
Đừng nói tổng thống tiên sinh phải chịu đả kích như vậy, ngay cả anh ta, cũng cảm thấy khó tin kết quả này. Hạ tiểu thư, làm sao lại biến thành em họ ngài ấy?
Đây quả thực giống như trò đùa của thượng đế! Nếu quả thật là như vậy, tiểu thiếu gia là sao đây?
Anh họ cùng em họ loạn luân sinh ra nghiệt tử?
"Loạn luân" và "Nghiệt tử" bốn chữ này xuất hiện trong đầu Lãnh Phi, chính anh ta cũng kinh hãi.