Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 305 :

Ngày đăng: 12:11 30/04/20


Anh nói xong, không nhìn cô nũa, lập tức xoay người về phòng mình.

Đi được hai bước, bên hông lại ấm áp, cô nhẹ nhàng ôm anh từ sau.

Thân hình ca lớn của Bạch Dạ Kình chấn động, cúi đầu, bàn tay trùm lên tay cô, nắm chặt.

Chỉ ôm nhau hồi lâu, cô không lên tiếng, anh cũng không.



Gió thổi qua, hai người cứ đứng trong sân như vậy, cũng không cảm thấy lạnh.



Dựa sát vào nhau, tựa như ngay cả trái tim cũng kề vào nhau.

Cho đến khi giọng nói Trầm Mẫn đột nhiên vang lên: "Dạ Kình đến sao?"

Ngay sau đó, đèn trong sân sáng lên.

Hạ Thiên Tinh đỏ mặt, tay bên hông anh trượt xuống, vội vàng lui qua một bên.



Rũ mắt nhìn chằm chằm mặt đất.



Cả người chột dạ, giống như làm chuyện xấu gì.

Trầm Mẫn khoác áo đi ra.

“Dì Trầm.”



So với Hạ Thiên Tinh quẫn bách, Bạch Dạ Kình vẫn là dáng vẻ kia.



Lễ phép chào hỏi: “Thân thể dì thế nào?”



“Bây giờ đã tốt hơn, không có chuyện gì.



Sao đến trễ như vậy, Thiên Tinh dọn phòng cho cháu chưa?”



“Đã dọn rồi.”



“Vậy thì tốt.



Mau tắm đi ngủ, có gì ngày mai nói sau.



Lái xe đến nhất định rất mệt mỏi.”



“Dạ, đánh thức dì rồi, chúc dì ngủ ngon.”



Trầm Mẫn cũng không nói gì thêm, chỉ chào hỏi liền đi vào ngủ.



Hạ Thiên Tinh chạy về phòng mình, lấy khăn lông cho anh.

Hạ Đại Bạch còn đang ngủ, không tỉnh.



Hạ Thiên Tinh thận trọng không đánh thức bé.

Lúc cô qua, Bạch Dạ Kình đã ở trong phòng tắm.



Hạ Thiên Tinh gõ cửa phòng tắm: “Khăn lông.”



Cửa mở ra, người đàn ông đưa tay ra, cầm khăn lông liền rút vào.

Hạ Thiên Tinh không đi, đứng trong phòng nhìn ngoài cửa sổ.



Ngược lại không có nhìn cái gì, chỉ tùy tiện đưa mắt nhìn một điểm nào đó, thất thần.

Khoảng nửa tiếng, Bạch Dạ Kình từ trong phòng tắm đi ra.
Cô không nói tin hay không.



“Nếu Đại Bạch biết anh nghĩ vậy, nhất định rất vui vẻ.”



Bạch Dạ Kình trừng cô, xoay người, cô dễ sấy tóc sau ót anh hơn.

“Đúng rồi, anh đi gặp Lan Đình phu nhân, hỏi bà ấy chuyện con gái của bà ấy có phải con của chú anh không chưa?”



Hạ Thiên Tinh hỏi.

Anh không có lên tiếng.

Không biết là có phải ảo giác của cô hay không, cảm thấy anh nằm trên đùi cô, hô hấp hình như nặng nề hơn, người cũng cứng đờ.

Nhưng một giây sau, anh nhắm hai mắt, đầu từ trên đùi cô dời đi, nằm lên gối: “Anh mệt, em cũng về ngủ đi.”



Thái độ gì?

Hạ Thiên Tinh bĩu môi, tắt máy sấy tóc: “Sấy tóc xong liền đuổi em đi.”



Mặc dù cô không có ý định muốn ở lại, cũng không thể ở lại, nhưng bị anh đuổi đi như vậy, trong lòng vẫn cảm thấy rất không thoải mái.

Cô rút dây sấy tóc, cầm trong tay, muốn đi.



Mới bước một bước, cổ tay bỗng nhiên bị kéo lại, cô khẽ hô một tiếng, cả người đã bị người đàn ông kéo qua.



Cô nằm trên ngực anh.

Máy sấy tóc trong tay đập trúng trán anh, cô giật mình, không thoải mái trong lòng sớm biến mất.



Thấy vết hồng hồng trên trán anh: “Có đau không? Sao anh đột nhiên kéo em như vậy, rất nguy hiểm.”



Cô nói xong, ngón tay sờ lên dấu hồng hồng trên trán anh.

Bạch Dạ Kình rung động, giữ mặt cô, khó mà khắc chế hôn lên.



Nụ hôn này so với nụ hôn vừa rồi ở bên ngoài dài hơn, sâu hơn, lại triền miên hơn.

Hôn đến khi thở dốc, Hạ Thiên Tinh đỏ mắt, nhìn anh dò xét.

“Luôn cảm thấy anh có gì không đúng.”



Giọng cô còn có chút khàn khàn.

Bạch Dạ Kình không muốn cho cô nhìn thấu.



Bàn tay ở ngang hông cô nhéo một cái: “Còn chưa đi, anh sợ là tối nay em không đi được.”



Cô le lưỡi, vội vàng đứng dây từ trên người anh.

Đi được hai bước, quay đầu nhìn anh: “Em đi.”



“Ừ.”



Nhịn lưu luyến trong lòng, tắt đèn, bước nhanh ra ngoài.



Nơi này cũng không phải là Phủ Tổng thống hay nhà cô thuê.



Dù sao có trưởng bối ở đây, cô không dám quá càn rỡ.

Mệt mỏi cả ngày, Bạch Dạ Kình ngủ đến 9 giờ sáng mới dậy.

Bạch Dạ Kình thức dậy, thấy trên bàn nhỏ trong phòng có một ly súc miệng.



Trong ly, bàn chãi đánh răng và kem đánh răng đều đã chuẩn bị sẵn.

Trong lòng mềm mại thêm mấy phần.

Cầm ly trên tay, ngậm bàn chãi đánh răng trong miệng, đi ra ngoài liền thấy Hạ Đại Bạch nằm ngửa trên đùi Hạ Thiên Tinh.



Cô đang gội đầu cho bé, trên đầu nhỏ của bé đầy bọt.

Hạ Đại Bạch nghịch ngợm, nằm không yên, thân thể nhỏ luôn xoay vòng.

“Đừng lộn xộn, coi chừng bọt vào mắt.”



“Vậy mẹ gội mau lên đi, Đại Mao, Nhị Mao đều đang chờ con.



Bọn chúng không kịp đợi nữa rồi.”



Hạ Đại Bạch không nhịn được thúc giục.

“Mẹ thấy không kịp đợi là con mới đúng.”



Hạ Thiên Tinh hừ một tiếng: “Hôm nay chơi thì chơi, không được phép chơi đến mức cả người ướt nhẹp đi về, nếu không mẹ sẽ tức giận, nếu bị cảm, rất khó chịu.”