Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!
Chương 308 :
Ngày đăng: 12:11 30/04/20
Hồi lâu, người đi đường đều nhìn bọn họ.
Ôm như vậy trong thị trấn nhỏ đúng là chuyện lạ.
Hạ Thiên Tinh hoàn hồn, đỏ mặt từ trong ngực anh lui ra.
"Đi, mau đi tìm mẹ em."
Cô không được tự nhiên ho khan một tiếng, đi về phía trước.
Đi một bước, lại lui về sau, chủ động nhét tay mình vào lòng bàn tay anh.
Anh nhìn cô, ánh mắt sâu kín.
Ngón tay cong lại nắm chặt tay cô, giống như sợ nhẹ một chút cô sẽ rút tay ra chạy trốn.
Mùa đông, gió lạnh thổi qua, hai người nắm tay nhau không hề cảm thấy lạnh.
Buổi tối.
Anh vẫn ở lại Lương thành.
Lúc ăn cơm tối, bốn người ngồi chung một bàn ăn.
Bạch Dạ Kình gắp thức ăn cho Trầm Mẫn, cũng gắp thức ăn cho Hạ Đại Bạch.
Mỗi lần như vậy Trầm Mẫn đều rất vui vẻ yên tâm.
Nhìn ra được, bà rất hài lòng về anh.
Hạ Thiên Tinh nhìn cái này, lại nhìn cái kia, chỉ cảm thấy tình cảnh như vậy ấm ấp không nói nên lời.
Thật sự rất giống người một nhà.
Nếu đời người có thể luôn trải qua như hiện tại, thật tốt biết bao.
Cô lại nhớ đến lúc trước từng nói những lời đó, nhưng chỉ vẻn vẹn một chớp mắt, liền ném ý tưởng ra sau đầu.
Nghĩ vậy cũng chẳng qua là mê tín mà thôi.
Hiện tại bọn họ bình thường, an tâm ngồi ở đây, sao có thể xuất hiện tình hình đó.
“Nghĩ gì?”
Bạch Dạ Kình đột nhiêu quay đầu hỏi, Biến hóa trên mặt cô, anh chỉ nhẹ nhàng liếc qua liền cảm nhận được.
Hạ Thiên Tinh hoàn hồn: “Đang nghĩ chuyện lát nữa rửa chén.
Mọi người mau ăn đi, em đi nấu nước chuẩn bị rửa chén.”
Cô nói xong, đứng dậy cầm chén không của mình vào bếp.
Cô cũng không dám nói mình lại nghĩ đến những lời kia.
Đêm đó, anh có vẻ tức giận, đến nay cô vẫn nhớ.
Hạ Thiên Tinh ở trong bếp rửa chén, Bạch Dạ Kình ở trong bếp cùng4cô.
Có thể thấy lần này đi phỏng vấn không thuận lợi lắm.”
“Nhưng trên tin tức rất vui mừng mà.”
Hạ Thiên Tinh nhỏ giọng: “Mẹ cũng biết, cách thức trong chính trị, người ngoài như chúng ta không thể thấy rõ.”
Trầm Mẫn cảm thấy con gái nói có lý, không hỏi nữa.
Rót ly trà nóng liền đi ra ngoài.
“Đứng ở đây rất lạnh, uống ly trà đi.”
Trầm Mẫn bưng trà nóng đưa cho Bạch Dạ Kình.
“Cảm ơn dì.”
Anh nhận lấy.
Tắt tàn thuốc trong tay, ném vào thùng rác.
Nhìn Trầm Mẫn, sắc mặt trịnh trọng: “Dì Trầm, cháu muốn tìm một chỗ nói chuyện với dì.”
Trầm Mẫn ngoài dự liệu.
Thấy sắc mặt anh ngưng trọng, cũng đoán được không phải chuyện nhỏ gì.
Hơn nữa, ý muốn tìm một chỗ nói chuyện này, hiển nhiên là muốn tránh Thiên Tinh.
Bà gật đầu, khoác áo trên người: “Chúng ta đi vào phòng khách nhỏ nói chuyện đi.”
Bạch Dạ Kình gật đầu, đi theo sau Trầm Mẫn vào phòng khách nhỏ.
Phòng khách nhỏ rất ấm áp.
Có một lò sưởi.
Trầm Mẫn kéo ghế bên lò sưởi, tỏ ý Bạch Dạ Kình ngồi xuống, Trầm Mẫn cũng ngồi xuống theo.
Trong lò sưởi, ánh lửa màu vàng đang nhún nhảy, chiếu lên mặt hai người.
Trầm Mẫn nhìn anh, anh bưng trà nóng, môi mỏng mím chặt, mặt đầy căng thẳng, tầm mắt rơi vào ngọn lửa, tựa như đang suy nghĩ chuyện gì.
Nhưng người ngoài nhìn không thấu tâm tư của anh.
Trầm Mẫn rất có kiên nhẫn, cũng không thúc giục.
An tĩnh chờ anh sắp xếp lời nói.