Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 318 :

Ngày đăng: 12:11 30/04/20


Nghe anh nói thế, Hạ Thiên Tinh cũng không tiện nói gì thêm, cô không biết mình bị làm sao, tóm lại trong lòng cảm thấy có chút bất an. Nhưng mà gả cho anh rõ ràng là chuyện tốt, hơn nữa không phải trong lòng cô vẫn luôn mong chờ ngày đó sao?



Dù sao đời này cũng chỉ có người đàn ông này, cho nên cô không ngại quyết đoán một chút, năm năm trước hay năm năm sau thì có gì khác chứ?



Cô nghĩ như vậy, bất an trong lòng mới biến mất. Theo đó cũng mong chờ thứ bảy tới.



Buổi tối.



Bạch Dạ Kình ăn cơm tối trong nhà bạn của cô, ngoại trừ bọn họ còn có Trì Vị Ương. Trì Vị Ương không sôi động như trước, cũng không nói nhiều, im lặng ngồi ăn cơm, giống như bị người ta xem nhẹ sự tồn tại.



Ăn cơm tối xong, Hạ Thiên Tinh tiễn anh ra về.



Trong thang máy, anh ôm lấy cô, cuối cùng vẫn mở miệng nói: “Theo anh trở về đi.”



Cô lắc đầu: “Anh cũng thấy đấy, Vị Ương ở trên lầu, gần đây em cần ở cạnh cô ấy nhiều hơn, cảm xúc của cô ấy không tốt.”



Bạch Dạ Kình cũng không cưỡng cầu, dù sao thì…



“Qua thứ bảy, dù em có lấy cớ gì cũng không được ở lại.” qua thứ bảy, cô là nữ chủ nhân chân chính của phủ Tổng thống, đến lúc đó cô muốn cự tuyệt cũng không thể.



Hạ Thiên Tinh gật đầu: “Em biết mà. Thứ bảy sẽ về.”



Sau khi trở lại, Hạ Thiên Tinh vẫn suy nghĩ, sau đó gọi điện thoại cho mẹ. Trầm Mẫn nghe nói bọn họ muốn kết hôn, ngược lại cực kì vui vẻ.



“Vậy thứ bảy mẹ cũng qua đó một chuyến để làm người chứng hôn cho các con.”



“Cũng được ạ, vừa lúc mẹ cũng phải kiểm tra lại thân thể.”




“Cậu định bỏ đứa bé này sao?”



“Ừ.” Trì Vị Ương quả quyết gật đầu, không hề có một chút do dự, chỉ có chút thê lương, hiển nhiên, chủ ý này đã ở trong lòng cô dày vò rất lâu.



Cô súc miệng, đi về phòng mặc quần áo. Hạ Thiên Tinh lo lắng đi theo sau lưng cô ấy: “Vị Ương, việc này không phải chuyện nhỏ, cậu nghĩ cho kỹ. Một khi đã bỏ đi, cậu có hối hận cũng không kịp.”



Dù sao đứa bé trong bụng không phải của ai khác mà là người đàn ông cô ấy đã dùng hết lòng, hết sức để yêu.



Động tác trên tay Trì Vị Ương chậm lại, ánh mắt nhìn nơi nào đó không hề có tiêu cự.



Nói ra được như Hạ Thiên Tinh, hoặc chỉ có thể lẩm bẩm: “Nếu không bỏ đi thì có thể làm gì? Ôm con đi tìm anh ấy sao? Để cho anh ấy ly hôn với vợ mà ở cùng một chỗ với mình sao? Mình không làm được, mình tinh anh ấy cũng không làm được. Đêm đó giữa bọn mình chính là một sai lầm, nhân lúc này còn có thể vãn hồi thì nhanh chóng sửa chữa mới đúng, mới là lựa chọn sáng suốt nhất.”



Trì Vị Ương nói không phải không có đạo lý.



Dù sao Hạ Thiên Tinh cũng không ở trong vòng xoay này, mặc dù có lo lắng nhưng cũng không thể quyết định thay. Nhớ tới ngày đó cô mang thai Đại Bạch, phản ứng đầu tiên là muốn bỏ đứa bé này.



Cô xin nghỉ sau đó lái xe mang Vị Ương đến bệnh viện Bối Viễn.



Dọc đường đi cô rất cẩn thận, bởi vì người phụ nữ bên cạnh đang có thai. Cũng chỉ có thể chuyện tâm lái xe mà không mở miệng trò chuyện với nhau một câu. Cô chỉ hy vọng cô ấy có thể nghĩ kĩ, dù đứa bé này giữ hay bỏ thì cô ấy không thể hối hận vì quyết định ngày hôm nay.



Khoa sản, người luôn đông đúc như vậy.



Hạ Thiên Tinh đi lấy số, ngồi bên ngoài với cô ấy, sau đó chờ kiểm tra.



Bởi vì lúc trước đã đi siêu âm cho nên lần này cô ấy trực tiếp tới phá thai, bỏ đi đứa bé.&